Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


"Chào anh, tôi là Diệp Tử." Diệp Tử bắt tay Tiêu Nhuận.



"Ha ha ha... Tử Tử a, đây là cháu trai của ta. Như thế nào, bộ dạng cũng không tệ lắm phải không, vừa nhìn đã thấy di truyền giống ta. Ngoại hình hắn giống y như ta hồi trẻ." Tiêu gia gia cười nói. Diệp Tử vừa nghe liền hiểu được, đây không phải là đang thăm dò mình thì còn gì nữa.



"Dạ, tổng giám đốc Tiêu đúng là dáng vẻ khí khái, tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn." Diệp Tử cười khách sáo nói.



"Các con không phải muốn bàn chuyện hợp tác sao, lão già như ta sẽ không xen vào, ta đi ra ngoài dạo một vòng, các con cứ trò chuyện đi a."



Tiêu gia gia chống quải trượng muốn đứng lên, Diệp Tử vội vàng đưa tay đỡ giúp. Tiêu gia gia vừa lòng gật gật đầu nhìn Diệp Tử.



"Tiêu gia gia đi cẩn thận." Diệp Tử vừa mới nói, chợt nghe tiếng động ầm ầm từ trên lầu truyền xuống.



"Ai ui!"



"Đau chết mất!"



Diệp Tử nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một cô bé gương mặt xinh như thiên thần từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp ra. Diệp Tử nhíu mày, cô nhìn thôi mà đã cảm thấy chắc là cả người đau lắm. (Tiểu Mặc tỷ xuất hiện 1 cách hoành bánh tráng chưa? Haha )



"Nhóc con! Tại sao con lại ngã!" Tiêu gia gia sốt ruột cầm quải trượng chống lên sàn nhà.



"Em đây là làm sao vậy?!" Tiêu Nhuận nhíu nhíu mày, vội vàng đứng lên đỡ cô bé kia dậy.



"Chậm, chậm một chút! Đau!" Cô bé đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Tiêu Nhuận.



"Có bị sao không a..." Tiêu Nhuận đỡ cô bé ngồi lên sopha, Diệp Tử thì giúp đỡ Tiêu gia gia đi qua.



"Không được rồi không được rồi, có chỗ đau." Cô bé nói xong lại hít một hơi, giống như sắp rơi nước mắt. Diệp Tử trong lòng thở dài. Đây rốt cuộc là ai và là chuyện gì a...



"Đau ở đâu? Gia gia nhìn xem." Tiêu gia gia hỏi.



"Chân, chân..." Cô bé mang theo vẻ mặt đáng thương, kéo ống quần lên. Thì ra chân đã sưng bầm lên một khối. Diệp Tử nghiêm túc nhìn lại lần nữa, đâu phải có một chỗ, ít nhất có tới ba bốn vết bầm, bất quá những chỗ khác trên người có lẽ không có bị gì.




"Em nói coi...em học trinh sát hình sự kiểu gì mà lại hồ nháo như vậy."



"Ai nói, em..."



"Bây giờ không phải em vẫn còn đứng ở cục cảnh sát bảo vệ sao?" Tiêu Nhuận chọt trúng tim đen.



"..."



Nhắc tới chuyện này Tần Tiểu Mặc liền yên lặng. Đám người ở cục cảnh sát kia cũng không biết làm ăn kiểu gì, dám đem một người tốt nghiệp cao tài như cô xuống một phân cục xa lạ. Thật sự là có tài mà không được trọng dụng a...



Diệp Tử thấy biểu tình kinh ngạc của Tần Tiểu Mặc, cô hé miệng cười cười. Mà nụ cười này lại vô tình quyến rũ linh hồn nhỏ bé của Tần Tiểu Mặc mất rồi.



"Chị Diệp..."



"Huh?"



"Chị cười lên thật là đẹp mắt." Tần Tiểu Mặc ngơ ngác nói.



"Khụ... Cảm ơn." Diệp Tử hơi sửng sốt, lời này giống như đã có ai nói qua với cô. Rất quen thuộc...rất quen thuộc.



"Tiểu Mặc, bị em quấy rầy, thiếu chút nữa chúng ta liền quên mất chính sự rồi." Tiêu Nhuận gắp một ít thức ăn cho Tần Tiểu Mặc, muốn cho cô ăn nhanh đi nhanh.



"Hai người cứ nói, em ngồi trong này cũng được mà." Tần Tiểu Mặc giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy Diệp Tử không chịu rời đi. Tiêu Nhuận hít một hơi, hắn thật sự là không còn cách nào với đứa em gái này, mặc kệ cô vậy.



"Là như vầy, Diệp tổng. Lạc Mạn lần này tính sản xuất một loạt nhẫn kim cương, nên nghĩ muốn cùng Viễn Duy hợp tác. Cô xem thử thế nào, đây là bản kế hoạch." Tiêu Nhuận đưa bản kế hoạch cho Diệp Tử, cô tiếp nhận, mở ra bắt đầu đọc từ trang thứ nhất.



"Ừm...bởi vì Viễn Duy có những nhà thiết kế rất đỉnh, chúng tôi chủ yếu là muốn đem thiết kế giao cho Viễn Duy."



"Tốt, tôi đại khái hiểu được. Kế hoạch viết thật sự kỹ càng tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đã tốn nhiều tâm sức." Diệp Tử đóng lại bản kế hoạch, khen ngợi.