Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 36 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Hừm..." khi Diệp Tử thử đẩy ra Tần Tiểu Mặc, thời gian đã giống như ốc sên lết qua 5 phút. Diệp Tử cảm thấy miệng đều mỏi, nhưng thật vất vả Tần Tiểu Mặc mới có một cơ hội như này, làm sao có thể đồng ý buông cô ra. Nên lại liếm hơn mười giây nữa mới chịu buông tha Diệp Tử.



"Em là con cún sao!" Diệp Tử tức giận nói.



"Cũng không phải, động tình khống chế không được nha." Tần Tiểu Mặc liếc Diệp Tử một cái. Diệp Tử bị Tần Tiểu Mặc chọc cho hé miệng cười không ngừng, mật ngọt trong lòng cảm giác sắp trào ra ngoài.



"Đứng lên, ép tới khó chịu." Diệp Tử nhỏ giọng nói.



"Không dậy nổi, chị đã đáp ứng em đâu." Tần Tiểu Mặc nổi tính xấu đùa dai, hôn lung tung lên mặt Diệp Tử, mỗi chỗ đều hôn một chút. Diệp Tử muốn trốn cũng không có chỗ trốn, gấp đến mức chỉ biết nhích tới nhích lui.



"Có đáp ứng hay không?" Tần Tiểu Mặc lại hỏi một lần nữa.



Diệp Tử nghĩ nghĩ, thấy Tần Tiểu Mặc lại muốn hôn lên mặt mình, vội vàng gật đầu đồng ý.



"Chị đáp ứng rồi?" Tần Tiểu Mặc xác nhận lại.



"Ừ." Diệp Tử gật gật đầu, có chút thẹn thùng quay mặt đi.



Bà xã ngự tỷ nữ vương thẹn thùng! Bóng đèn trong đầu Tần Tiểu Mặc lại sáng lên, tâm tình liên tục dâng cao, rốt cuộc cũng an toàn rơi xuống đất.



"Đi!" Tần Tiểu Mặc rời khỏi người Diệp Tử, sau đó một tay kéo chị Diệp đi.



"Đi chỗ nào?" Diệp Tử thật là khó hiểu.



"Về nhà về nhà." Tần Tiểu Mặc lôi Diệp Tử ra khỏi ghế sau, nhét vào ghế lái, còn mình vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ.



"Về nhà để làm gì?" Diệp Tử cảm thấy đêm nay Tần Tiểu Mặc tám phần là điên rồi... câu nào nói ra cũng làm cô không hiểu được.



"Về nhà thay quần áo nha, chẳng lẽ chị mặc như vầy để đi hẹn hò?" Tần Tiểu Mặc cười hì hì nói, từ khi Diệp Tử vừa tiếp nhận mình, miệng của cô càng mạnh dạn hơn.



"Hẹn hò?" Diệp Tử nhìn đồng hồ trên xe, khẽ giật mình.



"10 giờ." Đã là 10 giờ tối, hẹn hò gì nữa.



"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đêm nay đi ăn thức ăn nhanh đi!" Tần Tiểu Mặc hưng phấn xoay tới xoay lui trên ghế, không có nửa phần yên tĩnh, Diệp Tử nhìn mà đau cả đầu.



"Sao lại là thức ăn nhanh?"
Diệp Tử tự hỏi một chút, vẫn là cảm thấy pudding caramen tương đối hợp khẩu vị của mình, kỳ thật lúc ở Anh, Alma cũng thường xuyên đi mua cho mình để uống trà, cô thích đồ ngọt ở cửa hàng dưới lầu Viễn Duy, mua chỗ nào ăn cũng thấy không ngon bằng.



"Được rồi, vậy làm caramen."



"Đường cát, nước... bột." Tần Tiểu Mặc đem đường cát và nước rót vào trong nồi, mở gas. Cầm một đôi đũa đưa cho Diệp Tử.



"Giúp em khuấy, cứ khuấy thấy vàng nâu, khuấy đến đặc lại mới được."



"Ừ." Diệp Tử tiếp nhận chiếc đũa bắt đầu khuấy, ánh mắt lại nhìn Tần Tiểu Mặc.



Chỉ thấy Tần Tiểu Mặc lấy ra vài cái trứng gà trong tủ lạnh, đập bỏ vào chén, cũng bắt đầu đánh trứng. Đánh xong lại bỏ qua một bên, nhận đũa từ tay cô, tiếp tục khuấy đường cát trong nồi.



"Chắc là được rồi." Tần Tiểu Mặc tắt bếp, đổ đường cát sềnh sệch vào trứng gà đã đánh lúc nãy, tiếp tục đánh.



"Lấy sữa ra làm nóng, cho vào chút tinh dầu hương thảo."



Diệp Tử hoàn toàn chỉ là trợ thủ, nhưng là có đôi khi làm trợ thủ cũng tốt, Diệp Tử nghĩ như vậy.



"Ừ." Diệp Tử rất ít làm những chuyện thủ công, càng miễn bàn nấu cơm, nhưng chuyện nhỏ này cô vẫn sẽ làm. Tuy rằng không thích nhưng cũng làm nóng sữa tốt lắm.



"Vậy được rồi." Tần Tiểu Mặc đổ sữa vào quấy đều, sau đó đem khuôn đúc nhét vào bên trong lò nướng.



"Rất đơn giản phải không?"



Tần Tiểu Mặc vừa rửa tay vừa quay qua hỏi Diệp Tử.



"Phiền phức." Nếu một mình cô khẳng định sẽ không đi làm mấy việc phiền như này.



"Chị thiệt là không có tình thú gì, họ chuẩn bị phòng cho chị có cả lò nướng và nhiều phương tiện khác, còn có thể làm bánh ngọt nữa."



"Ừm" Diệp Tử không phủ nhận mình là một người không có tình thú.



"Nếu chị thích ăn em sẽ dạy A Mai làm, như vậy em không ở đó thì chị cũng có thể ăn được." Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài phòng khách.



"Em làm." Có chút thời điểm rõ ràng là cùng một việc, nhưng đổi một người làm là có thể trở nên phi thường ôn nhu, Diệp Tử cảm thấy không ai sẽ ôn nhu được như Tần Tiểu Mặc, đại khái là như vậy đi.