Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 47 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Thấy sao?"



Trâu Giai không nói chuyện, chỉ cúi đầu xuống gật gật.



"Được, tranh thủ xử lý khoan hồng. Đại Vương, nhớ ghi vào..." Tần Tiểu Mặc nói một câu, Đại Vương lập tức bắt đầu tiến vào quy trình.



Trải qua nửa tiếng tự thuật của Trâu Giai và hơn một tiếng hỏi cung của Tần Tiểu Mặc, vụ án rốt cuộc cũng có phương hướng rõ ràng hơn.



Trâu Giai đúng là một kẻ ngoại đạo, có một lần ở trong quán rượu quen biết một tay buôn ma tuý. Sau đó bởi vì thê tử phải sinh sản, có đứa nhỏ rồi cũng cần nhiều tiền hơn. Bí bách sinh kế, hắn quyết định đi theo tay buôn ma tuý kia.



"Là kẻ đâm tôi hôm đó?" Tần Tiểu Mặc hỏi.



"Ừ, là hắn."



"Nói một chút cơ bản về hắn đi. Tên tuổi, địa chỉ gia đình, cụ thể một chút, còn có hắn làm chuyện này đã bao lâu."



"Tôi không biết tên thật của hắn, nhưng ai cũng gọi hắn là lão Cửu. Đại khái khoảng 30 tuổi, địa chỉ tôi không biết, mỗi lần đều là hắn liên hệ tôi. Những chuyện khác tôi cũng không biết, hắn càng không nói với tôi. Có điều... hình như hắn thường xuyên giao hàng ở công viên Tâm Đường."



"Công viên Tâm Đường?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày, nàng nhớ rõ lúc mới vừa vào đội hai liền có một nhiệm vụ ở công viên này.



"Mỗi lần đều chính là ở đó, nơi rộng lớn nhất ở công viên Tâm Đường, hắn nói nơi đó vắng người, rất ít người qua lại." Hắn nói tới đây, liếc nhìn Tần Tiểu Mặc.



"Có phải là chỗ rừng cây không?" Tần Tiểu Mặc tiếp tục tra hỏi.



"Đúng đúng, rừng cây phía đông bắc." Hắn có vẻ rất ngạc nhiên không biết sao Tần Tiểu Mặc có thể biết được, chẳng lẽ cảnh sát đã nắm giữ được những căn cứ chính xác rồi sao, nghĩ đến đây, hắn nhíu nhíu mày.



Tần Tiểu Mặc cùng Đại Vương nhanh chóng liếc nhau, xác định vụ án kia nhất định có liên hệ với chuyện này.



"Trước giờ anh làm mấy vụ rồi?"



Hắn tỏ ra không muốn trả lời câu hỏi này.



"Cái này..."



"Nói. Tiểu Mễ đã muốn đáng thương lắm rồi..."



"Tôi nói, tôi nói!" Hắn nghĩ tới đứa con của mình, cắn chặt răng.



"Hai vụ."



"Vụ án tử anh ở nhà ga." Tần Tiểu Mặc thốt ra.
"Uống rượu sao?"



"Không có..." Tần Tiểu Mặc một mực phủ nhận.



"Uống bao nhiêu?"



"Một chai rượu đỏ hai chén rượu đế." Tần Tiểu Mặc thốt ra, sau đó nhẹ xoa huyệt thái dương, thật sự đau đầu.



"Ừ".



Tần Tiểu Mặc nhìn trong tay di động, trợn tròn mắt. Ừ một tiếng liền cúp điện thoại là chuyện gì xảy ra đây.



Vì thế Tần Tiểu Mặc lại gấp gáp gọi trở lại, chuẩn bị chân thành giải thích.



"Alo".



"Chị Diệp! Em sai rồi". Tần Tiểu Mặc tự trách mình.



"Huhm?"



"Về sau không bao giờ uống rượu!" Tần Tiểu Mặc cam đoan.



"Có thể uống một chút." chị Diệp quả nhiên là một chị gái ôn nhu hiền lành lương thiện đầy tốt đẹp, cư nhiên lại trả lời như vậy. Tần Tiểu Mặc nhất thời có loại xúc động lệ rơi đầy mặt.



"Ừ!"



"Đỏ." Diệp Tử bổ sung thêm.



"Trộn lẫn Sprite..." Tần Tiểu Mặc tiếp tục nói.



"Ừ" Diệp Tử lần này tương đối hài lòng với câu trả lời của Tần Tiểu Mặc, âm điệu nhẹ hơn không ít.



"Chị Diệp, em rất nhớ chị..." thấy chuyện này giải quyết xong rồi, Tần Tiểu Mặc mới dám bắt đầu làm nũng.



"Ừ".



"Chị có nghĩ nhớ em không?"



"Nhớ." Diệp Tử nói chuyện vĩnh viễn là ngắn gọn, nhưng một chữ này cũng đủ làm cho Tần Tiểu Mặc trong lòng ngọt như mật.