Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 5 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


"Thay đi, đây là áo ngủ, chắc cũng không sai biệt lắm với thân hình của em. Em thử nhìn xem. Chưa có mặc qua, là đồ mới đó." Diệp Tử lấy ra bộ áo ngủ trước kia Chung Tiểu Viên mua mà không có mặc, so so trên người Tiểu Mặc, cảm thấy rất thích hợp.



"A..." Tần Tiểu Mặc dừng một chút, cười cười tiếp nhận áo ngủ đi vào phòng tắm.



Kỳ thật Diệp Tử có thể cảm nhận được khi cô nhóc nhìn đến áo ngủ trong tay cô, thoáng có chút không vui. Tuy rằng Tiểu Mặc đã tận lực che giấu, nhưng bởi vì bình thường cùng nhiều người giao tiếp, tạo thành thói quen chú ý chi tiết cử chỉ nét mặt của người khác, cho nên Diệp Tử vẫn phát hiện, dù cô cảm thấy hơi kỳ quái. Có điều cô cũng không quá để ý. Mặc kệ cô nhóc đi...



Sau khi xoay người, nụ cười của Tần Tiểu Mặc liền tắt ngấm, loé ra một loại ánh mắt như đã xác định được thêm chuyện gì.



Tắm rửa xong, Tần Tiểu Mặc mặc bộ áo ngủ "quả thật rất vừa người" kia đi ra phòng tắm. Mới vừa ra, liền nhìn thấy Diệp Tử ngồi trên giường lật xem một quyển nghiệp vụ kinh doanh.



"Chị Diệp...chị, thời gian rảnh còn đọc loại sách này a..." Từ nhỏ không hiểu sao Tần Tiểu Mặc đối với loại sách này lại có chút phản cảm, nếu không cô cũng sẽ không nghịch ý người nhà mà đi theo ngành cảnh sát.



"Ừ, nhàn rỗi liền đọc một chút, trợ giúp nghiên cứu báo cáo tài vụ rất nhiều." Diệp Tử tỏ vẻ bất đắc dĩ. Quyển sách này là do Chung Tiểu Viên mua trước kia, sau đó cô thấy nó có thể giúp ích cho công việc của mình, liền dưỡng thành thói quen ngẫu nhiên cũng sẽ cầm lên nghiên cứu một chút.



"Bình thường công việc của chị chắc là mệt chết nhỉ...Anh của em mỗi ngày đều vội vàng bận rộn mà." Tần Tiểu Mặc bĩu môi, cô thật sự không chấp nhận loại công việc với cường độ này.



"Ừ, kỳ thật cũng không có gì..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, không biết là do quá cực khổ hay sao mà đại khái cũng đã quen rồi.



Tần Tiểu Mặc gật đầu, tỏ vẻ cô đã hiểu được.



"Em thì sao? Thực rảnh rỗi sao?" Diệp Tử hỏi ngược lại.



"Quả thật không có chuyện gì làm, tốt nghiệp xong đã bị phân đến cục cảnh sát bảo vệ làm cảnh. Mỗi ngày đều đi tuần phố, điều giải một chút tranh cãi của dân chúng, ngoài ra cũng không có gì hay."




"Hô..." Đứng vững rồi, Tần Tiểu Mặc thở một hơi. Thật sự là mạo hiểm vạn phần.



"Tại sao lại ngã, lần sau chú ý một chút." Diệp Tử cũng bị cô làm hoảng sợ, nhíu mày nhìn cô.



"Hì hì" Tần Tiểu Mặc quay qua nhìn Diệp Tử lại bắt đầu ngây ngô cười, chị Diệp thật sự quan tâm cô a...



"Tốt lắm, còn cười ngây ngô nữa, lo nhìn đường đi." Diệp Tử có chút bất đắc dĩ. Lôi kéo cô đi xuống, thẳng đến xuống đất rồi mới dám buông tay cô ra.



"Sợ là còn chưa bắt được kẻ trộm thì em đã bị té trước." Diệp Tử nhịn không được nói ra một câu dìm hàng Tần Tiểu Mặc.



"Ách... Em, em.. sẽ không đâu. Chỉ có đi xuống cầu thang mới như vậy." Tần Tiểu Mặc phản bác nói.



Diệp Tử cười cười, không nói gì. Lời này nghe qua thôi chứ không thể tin được...



"Ăn sáng đi, ăn xong chị đưa em trở về." Diệp Tử ngồi xuống, A Mai thấy Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc, vội vàng vào phòng bếp đem bữa sáng ra. Món Trung Quốc và món Tây đều có.



"Tự em trở về được rồi. Chị khẳng định bận rộn nhiều việc." Tần Tiểu Mặt đỡ chén cháo A Mai múc cho cô, cười nói.



"Không sao, tiện đường mà."



Ăn xong điểm tâm sáng, Diệp Tử mang theo túi xách, cầm giấy tờ hợp đồng để đưa cho Tiêu Nhuận rồi dẫn Tần Tiểu Mặc ra xe.