Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 55 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Tới ký túc xá, Tần Tiểu Mặc nhanh nhanh ném hành lý vào phòng, nhào lên giường lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.



Tắt máy.



Tần Tiểu Mặc lúc này mới nhớ tới Diệp Tử hẳn là còn đang ngồi trên máy bay, haizz... Có lẽ vì mình mà chị Diệp bị áp lực không nhẹ, trong lòng Tần Tiểu Mặc nảy sinh áy náy. Quả nhiên mình là một người phiền toái, vẫn luôn làm phiền người khác, vô luận là công việc hay tình cảm đều không ngoại lệ. Vừa rồi Vương Cường dẫn Tần Tiểu Mặc về ký túc xá, sau đó cùng mấy anh em khác về ký túc xá bên cạnh, chắc là đơn vị tạm thời xếp bọn họ ở đó để thuận tiện bảo vệ cho nàng.



Mấy ngày kế tiếp, Tần Tiểu Mặc trải qua sinh hoạt rất hư không và tịch mịch, trừ ăn, ngủ, thì chỉ còn gọi điện hoặc nhắn tin với chị Diệp. Lúc mới vừa nhận được cuộc gọi của Tiểu Mặc, Diệp Tử cũng rất kinh ngạc, không phải nói không thể gọi điện thoại sao, làm Tần Tiểu Mặc phải một phen thêm mắm thêm muối giải thích. Nghe xong Diệp Tử cũng an tâm, có thể liên lạc qua lại đương nhiên tốt hơn nhiều, cứ như vậy sự lo lắng của Diệp Tử cũng liền giảm bớt một nửa. Có điều sau khi về Anh, Diệp Tử đều bận rộn công việc của mình, không thể giờ phút nào cũng trò chuyện cùng Tiểu Mặc được, bởi vậy Tần Tiểu Mặc cảm thấy càng ngày càng nhàm chán, rốt cuộc chạy trở về đơn vị.



"Tổ trưởng... Tôi hư không, tôi tịch mịch, tôi lạnh..." Tần Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Trần An Khánh, sâu kín nói.



"Có chăn giường để làm gì." Trần An Khánh thoát khỏi tay Tiểu Mặc, tiếp tục phân tích vụ án.



"Tổ trưởng... Tôi thật sự rất nhàm chán... Hơn nữa anh không biết là tôi và các người cùng một chỗ sẽ tương đối an toàn sao? Vương Cường chỉ có 5 người, còn chỗ các người tới mấy trăm người. Nói không chừng mấy ngàn đều có..." Tần Tiểu Mặc nói.



"Có thể nhiều vậy, nhưng bây giờ còn là giai đoạn chuẩn bị, không cần quá nhiều, mấy chục người là đủ rồi, chỉ là bắt một kẻ tình nghi mà thôi."



"Haizz, anh cũng không thể phớt lờ. Công phu của hắn không tồi, lại biết nặng nhẹ, nói không chừng còn có thể chống lại trinh sát. Nếu không bên tổ chức kia cũng sẽ không trọng dụng hắn." Tần Tiểu Mặc nhắc nhở.



"Uhm, cô đã đánh tay đôi với hắn, có gì cần phải chú ý không...ví dụ như hắn sử dụng loại công phu nào..."



"Tổ trưởng, bây giờ không phải đang bình luận võ thuật đấy chứ... Đánh áp sát khẳng định hắn đánh không lại tôi, trọng điểm là hắn có giấu dao nhỏ. Đao pháp không tồi, xem ra là có luyện qua, biết vị trí nào là tổn thương nặng nhất. Ra tay rất chuẩn xác, mau lẹ." Tần Tiểu Mặc nhớ tới lần trước giằng co, mày đều nhíu lại.



"Thương thế của cô cũng không quá nặng a".



"Tại tôi phản ứng nhanh tránh được, bằng không hiện tại cô chắc chắn không gặp được tôi rồi."



"Chứ không phải do may mắn sao."



"Được rồi, được rồi, đội trưởng, nói thật, các người phải cẩn thận, mặc dù có đặc công, nhưng cũng không thể lơ là. Hắn ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối a, chính anh nói với tôi như vậy còn gì."



"Uh, tôi kêu bọn họ mang thêm dao trên người."



"Dao cái gì chứ, có dao cũng đánh không lại hắn đâu, hắn chính là lão bánh quẩy, mặc thường phục ít nhất nên có thêm một khẩu súng vắt bên hông a". < lão bánh quẩy ~ lão già lươn lẹo, nhiều kinh nghiệm...>



"Ừ, để tôi sắp xếp." Trần An Khánh cảm thấy Tần Tiểu Mặc nói cũng có lý, muốn không bị thương phải chuẩn bị thật tốt, thật sự không được thì rút súng ra bắn đùi lão Cửu, không chết là được.



"Có thể cho tôi đi theo không? Tôi không xuống xe, chỉ xem chút thôi." Tần Tiểu Mặc xin xỏ.



"Ngồi chung xe với tôi?"
"12 giờ rưỡi". Tần Tiểu Mặc thở dài, sau đó nhường một bước.



"Ừm."



"Được rồi, em cúp đây..." Tần Tiểu Mặc nói.



"Ừm."



Hai người cứ lưu luyến, ai cũng không muốn cúp máy trước, cuối cùng vẫn chưa có ai tắt máy.



"Lần sau muốn gọi cho chị thì cứ nhá máy là được, để chị gọi lại cho em, đỡ tốn tiền của em." Diệp Tử nói.



"A, được rồi..."



"Cúp đi".



"Ừ".



Cuối cùng, vẫn là Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại trước, ai cũng muốn giữ máy, nhưng làm sao trò chuyện suốt một ngày, không muốn cúp cũng phải cúp.



Có hai chuyện thống khổ nhất khi yêu xa, một là muốn gặp mà không thể gặp. Hai là lãng phí tiền điện thoại. < chắc thời chưa có viber v.v.. >



Tần Tiểu Mặc luôn rất nhạy cảm vấn đề này, nếu có thể, nàng không bao giờ muốn trải qua. Thật sự rất thống khổ, có lẽ Diệp Tử đã nếm trải, cho nên sẽ dễ qua hơn Tần Tiểu Mặc.



"Diệp tổng."



"Vào đi."



"Alma, đúng lúc quá, bản kế hoạch này không có vấn đề lớn, nhưng vấn đề nhỏ thì một đống, kêu phòng kế hoạch sửa lại đi". Diệp Tử đem bản kế hoạch đưa cho Alma.



"Vâng, tổng tài, cafe của cô đây." Alma trước đặt cafe lên bàn, sau đó mới vươn tay tiếp nhận bản kế hoạch.



"Ừ".



"Còn nữa, tiệc từ thiện tối nay cô cũng đi đi". Diệp Tử đột nhiên nhớ tới lời nói của Tần Tiểu Mặc, không nghĩ muốn tham dự một mình cùng Baron.



"Vâng, được".