Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 57 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
"Tổng giám đốc, vừa rồi có tổng giám đốc Tiêu Nhuận bên Lạc Mạn gọi điện tìm cô." Diệp Tử vừa vào văn phòng, liền nhận được cuộc gọi nội tuyến từ thư ký, nói là Tiêu Nhuận vừa tìm cô. Diệp Tử hít một hơi, cái gì tới thì phải tới, cô có trốn cũng không được.
"Giúp tôi gọi đến Lạc Mạn." Diệp Tử nói.
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, cuộc gọi đã chuyển đến Tiêu Nhuận. Diệp Tử đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, Tiêu Nhuận đã nói trước cô một bước.
"Tiểu Tử, tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng đi uống rượu đi." Tiêu Nhuận nghiêm túc nói, ngày hôm qua sau khi trở về hắn liền lập kế hoạch coi nên làm thế nào để theo đuổi được Diệp Tử.
"Thực xin lỗi, Tiêu tổng, đêm nay tôi vừa vặn có một hội nghị." Diệp Tử sửa lại xưng hô, có vẻ xa lạ hơn nhiều.
"Rất quan trọng." Diệp Tử lại bồi thêm một câu.
"Như vậy a, còn... Ngày mai thì sao?" Tiêu Nhuận có chút thất vọng, không có chú ý tới biến hoá trong xưng hô của Diệp Tử.
"Gần đây... đều khá bận rộn." Diệp Tử nói.
"Vậy giữa trưa tôi qua tìm cô, cô có ở công ty chứ?" Tiêu Nhuận có thể nói là bám riết không tha.
"Uhm". Diệp Tử thật sự không có cách nào khác để từ chối nữa, chỉ có thể lên tiếng đáp ứng.
"Ok, vậy chờ tôi đó." Nói xong, Tiêu Nhuận liền cúp điện thoại, có lẽ hắn nhận được cuộc gọi nội tuyến khác, nên cúp máy rất vội vàng.
"Diệp tổng, là Tiêu tổng sao?" Alma đang ở bên cạnh, nghe được đối thoại, nàng thật cẩn thận hỏi.
"Ừ".
"Cô không thích Tiêu tổng phải không?"
"Ừ, tôi nói tôi thích người khác, nhưng không phải hắn." Diệp Tử hiếm khi giải thích cùng Alma.
"Vậy cô không nên trốn tránh hắn, nói rõ ràng không được sao, như vậy kéo dài đối với ai cũng không tốt, cô hẳn là hiểu điều đó" Alma có ý tốt nhắc nhở.
"Ừ, tôi biết." Diệp Tử làm sao không biết được, nhưng Tiêu Nhuận là anh trai của Tiểu Mặc, cô thật sự hơi khó nói.
Suốt buổi sáng, Diệp Tử đều ngồi ở văn phòng tự hỏi vấn đề này, rốt cuộc là nói hay là không đây, cuối cùng cô rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, gọi cho Tần Tiểu Mặc.
Tiêu Nhuận không nói gì, cau mày nhìn Diệp Tử vài lần.
"Chính là tôi thích cô." Tiêu Nhuận nói.
"Thực xin lỗi, nhưng tôi có người mình thích rồi." Diệp Tử cau mày cự tuyệt nói.
"Còn chưa kết hôn không phải sao, vậy tôi vẫn có cơ hội mà, có thể cạnh tranh công bằng chứ?" Tiêu Nhuận dường như không định buông tay, hỏi.
"Ừm, chỉ là tôi thực yêu nàng." Diệp Tử nhẹ giọng nói. Câu nói mà trước mặt Tần Tiểu Mặc, cô chưa bao giờ nói qua. < trong tiếng Trung phát âm anh ấy, cô ấy giống nhau >
"Yêu sao..." Tiêu Nhuận có chút giật mình, hắn thật không ngờ Diệp Tử sẽ dùng đến chữ này, tựa hồ rất nghiêm túc.
"Ừ, tôi yêu nàng. Cho nên... xin lỗi anh." Diệp Tử kiên định, gật gật đầu.
"Vậy... Hắn yêu cô không?" Tiêu Nhuận hỏi.
"Yêu".
"Nàng yêu." Diệp Tử thay đổi ngữ khí, cô tin tưởng Tần Tiểu Mặc, tựa như cô tin tưởng chính bản thân mình.
"Ừ, vậy..." Tiêu Nhuận vốn là muốn hỏi, nếu cô không hề thích hắn nữa, có thể hay không quay về tìm tôi. Nhưng lời còn chưa nói ra, đã cảm thấy chính mình tự mãn.
"Vậy chúc cô hạnh phúc." Tiêu Nhuận nói.
"Cám ơn, chúng tôi sẽ." Diệp Tử không lo lắng cho tương lai của mình và Tiểu Mặc, chỉ cần Tần Tiểu Mặc vẫn như trước nguyện ý ở bên mình, như vậy mặc kệ có mưa gió bão bùng gì, cô đều nguyện ý cùng Tiểu Mặc, thậm chí giúp nàng vượt qua.
"Vậy tôi đi trước." Tiêu Nhuận cười nói, khôi phục phong độ tao nhã.
"Ừ".
"Đúng rồi, ngày mai cô cho người đem bản kế hoạch đến nhé" Tiêu Nhuận trừ bỏ là một người thích Diệp Tử, còn là một doanh nhân.
"Được". Diệp Tử chân thành tươi cười với Tiêu Nhuận, người này không hổ là cùng một nhà với Tiểu Mặc, năng lực hoàn toàn tương xứng, hơn nữa... cũng thực phóng khoáng. Rồi hắn sẽ có hạnh phúc của riêng mình.
"Tôi đi nhé". Nói xong, Tiêu Nhuận tiêu sái đi ra ngoài.
Diệp Tử lại vừa giải quyết xong một chuyện phiền toái, thở một hơi, rồi xoay người sang làm việc khác.