Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 65 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Khi Tần Tiểu Mặc được y tá đẩy ra, Diệp Tử cũng vừa nói chuyện với Tần Kì xong, nghe được tiếng cửa mở, cô vội đứng lên chạy qua hướng Tần Tiểu Mặc.



"Này, đừng tới quá gần người bệnh!" Y tá lên tiếng ngăn cản.



"Ừm, chị y tá, nàng...thế nào rồi?" Diệp Tử kiềm chế sốt ruột trong lòng, nghĩ muốn tới gần Tần Tiểu Mặc, nhưng chỉ có thể cố đứng cách xa một ít.



"Bây giờ chuyển qua phòng bệnh phổ thông, đã qua nguy hiểm, nhưng vừa rồi hẳn là bác sĩ cũng có nói với các người, phải cẩn thận biến chứng, nếu miệng vết thương nhiễm trùng cái gì sẽ rất phiền toái."



"Uh, tốt quá, bác sĩ có nói qua mấy chuyện này..."



"Chút nữa tới phòng bệnh tôi sẽ nói chi tiết hơn với cô, còn giờ nhường đường một chút..." Y tá ngại Diệp Tử chặn đường, kêu cô dịch qua bên cạnh.



"A,.. được"



"Người nhà có thể theo tôi đi vào, những người khác đi về trước đi, không cần lưu nhiều người như vậy." Y tá bắt đầu đuổi người.



"Tôi..." Diệp Tử sốt ruột, không thể xem cô như người nhà sao.



"Vậy hai chúng ta cùng vào có được không?" Tần Kì nhìn thấu tâm tư Diệp Tử, mở miệng nói với y tá.



"Cũng được, chỉ hai người thôi." Y tá đẩy Tiểu Mặc về phòng bệnh, giúp nàng an ổn hết thảy, xong thì bị Tần Kì kéo qua một bên để hỏi kĩ mấy lời dặn dò của bác sĩ.



Diệp Tử ngồi ở bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Tiểu Mặc, hốc mắt lại đỏ. Không ai có thể hình dung lúc cô nghe được tin dữ kia, tâm tình cô biến chuyển thế nào, không thể diễn tả bằng ngôn từ, trong nháy mắt đó, thậm chí Diệp Tử cảm thấy toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ.



"Đừng thương tâm, Tiểu Mặc từ nhỏ thân thể luôn khoẻ mạnh, bị thương ngoài da lập tức mau lành." Tần Kì nói chuyện với y tá xong, liền đi tới vỗ vai Diệp Tử, nhỏ giọng an ủi.



"Uhmm" Diệp Tử gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nặng nề. Một lần, hai lần, ba lần... sau này sợ là nàng vẫn còn bóng ma ám ảnh, làm sao còn dám để Tiểu Mặc một mình ở Trung Quốc làm loại chuyện nguy hiểm này.



"Thật ra tôi không muốn em ấy theo hình cảnh, quá nguy hiểm, mỗi ngày tôi đều lo lắng hãi hùng. Hơn nữa... ở xa rất khó chịu." Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc nói ra.



"Uh, ta hiểu được".



"Nhưng mà em ấy nói đây là lý tưởng của em ấy, tôi không thể bởi vì tâm tư của riêng mình, hoặc là do... cảm xúc mà buộc em ấy từ bỏ lý tưởng của em ấy."



"Tiểu Mặc là một cảnh sát giỏi, các phương diện đều rất xuất sắc."


Thời điểm Tần Tiểu Mặc giương mắt nhìn thấy Diệp Tử, thì Diệp Tử đã đứng ở trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống mình, cau mày. Ánh mắt đều bộc lộ là cô tức giận. Dù vậy, Tiểu Mặc vẫn thấy được dưới mắt chị Diệp có một vòng thâm đen.



"Thực xin lỗi."



Tần Tiểu Mặc nói không nên lời, chỉ giật giật môi, dùng khẩu hình nói với Diệp Tử.



"Em sai"



Thấy Diệp Tử không có bất luận cái gì phản ứng, Tần Tiểu Mặc lại thay đổi ba chữ nói.



"Em yêu chị"



Đây đã là câu thứ ba của Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử vẫn không phản ứng, lúc Tiểu Mặc còn bận lo lắng có phải chị Diệp không hiểu nàng nói gì hay không thì Diệp Tử ngồi xuống bên cạnh nàng.



"Lần trước em đã đáp ứng chị, em sẽ chú ý bản thân mình thật tốt không để mình bị thương." Diệp Tử nói. "Em nuốt lời."



Tần Tiểu Mặc chột dạ nhìn Diệp Tử.



"Em không ngoan, chị muốn trừng phạt em." Diệp Tử thực nghiêm túc nói.



Tần Tiểu Mặc ra vẻ đáng thương nhìn Diệp Tử, tuy rằng làm sai nhận hình phạt là chuyện đương nhiên, nhưng nàng chân thành hy vọng sẽ bị trừng phạt nhẹ một chút.



"Em được ăn cháo hoa hai tháng." Diệp Tử nói xong lời này, thiếu chút nữa Tần Tiểu Mặc trợn trắng mắt ngất xỉu đi. Hai tháng ăn cháo hoa, sẽ chết người đó. < cháo hoa ~ cháo trắng, nấu bằng gạo bình thường >



"Hơn nữa... cấm dục nửa năm..." Những lời này, Diệp Tử là cúi xuống nói bên tai Tần Tiểu Mặc.



Vừa dứt lời Tần Tiểu Mặc liền run lên, này... So với cái vừa rồi còn hung ác tàn nhẫn hơn...( T^T)



Mắt Tần Tiểu Mặc ngân ngấn nước, nhìn Diệp Tử trông đáng thương vô cùng, ý đồ mềm hoá chị Diệp sau đó làm cho chị Diệp thu hồi hình phạt vừa ban ra, thoạt nhìn có lẽ thất bại rồi...



Diệp Tử quay đầu qua không thèm đoái hoài hay liếc mắt Tiểu Mặc dù chỉ một cái.



"Chị..." Tần Tiểu Mặc liếm liếm môi, muốn kêu lên chị Diệp... chính là vừa mới nói một chữ đã không còn khí lực, nàng hao tâm tổn trí mới nói ra được một chữ "chị" kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, có khi chính mình còn không thể nghe thấy được...



Nhưng Diệp Tử lại nghe được, nghiêng đầu qua... dọa Tần Tiểu Mặc nhảy dựng.