Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 71 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


"Uhm! Kiềm lòng không được..." Tần Tiểu Mặc cũng tìm một cái cớ cho mình.



Diệp Tử cười cười, người này đôi khi quá ngốc, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.



"Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút." Diệp Tử vươn tay xoa đầu Tần Tiểu Mặc, muốn dỗ nàng ngủ say, Tần Tiểu Mặc chỗ nào đồng ý đi ngủ, thật vất vả mới nhìn thấy chị Diệp, nàng có thiệt nhiều chuyện muốn nói a.



"Không ngủ, thật vất vả mới nhìn thấy chị."



"Huh? Không mệt sao? Sau khi làm xong xương sống và thắt lưng đều mỏi mà." Diệp Tử luôn dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói làm Tần Tiểu Mặc mặt đỏ tim đập, thật sự là chịu không nổi.



"Sẽ không đâu... Em... Bình thường rèn luyện tương đối nhiều." Tần Tiểu Mặc vẫn rất tự tin với thể lực của mình.



"Đâu có giống nhau?" Diệp Tử hé miệng cười cười, cùng Tần Tiểu Mặc nói chuyện cô luôn có thể bật cười, vì phương thức nàng nói chuyện quá đáng yêu, còn bởi vì mỗi lần cô thấy nàng liền không có biện pháp kiềm chế xúc động muốn mỉm cười.



"Cũng như nhau thôi mà!" Tần Tiểu Mặc không thèm để ý Diệp Tử.



"Giận rồi?" Diệp Tử đứng lên, đến trước mặt Tần Tiểu Mặc nâng mặt nàng lên hôn một cái.



"Không có giận." Tần Tiểu Mặc ngập ngừng nói.



"Chị biết, là thẹn thùng." Diệp Tử làm sao mà không biết, chỉ là cố ý muốn đùa nàng thôi.



"Uhm"



Hoan ái qua đi, là tới vấn đề nghiêm túc mà cả hai phải đối mặt.



"Chị Diệp, mẹ cũng biết rồi, tụi mình làm thế nào đây..." Tần Tiểu Mặc ôm cánh tay Diệp Tử, hỏi.



"Đã biết rồi thì cứ nói cho dì thôi. Dù sao sớm muộn cũng phải nói ra không phải sao..." Lời của Diệp Tử có tác dụng chữa khỏi tâm tư Tần Tiểu Mặc, dù chuyện có lớn thế nào chỉ cần có Diệp Tử bên cạnh, nàng giống như không có gì phải sợ.



"Uhm, mẹ đã muốn tìm em ngả bài, phỏng chừng mẹ cũng không muốn giả vờ nữa."



"Đúng vậy." Tính tình bà Tần vẫn tương đối quyết liệt, điểm ấy Diệp Tử nhìn ra được, cũng hiểu được cảm thụ của bà.



"Haizz! thiếu chút nữa quên mất, em có thể tìm cữu cữu hỗ trợ." Tần Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới Tần Kì, người cứu mạng của nàng a.



"Đưa điện thoại cho em, nhanh lên." Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử, kêu Diệp Tử đưa di động cho mình.



"Uh".




"A, sao có chén ở đây." Tần Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn Diệp Tử.



"Lần trước mang tới, tương đối thuận tiện" Diệp Tử cũng thật là chu đáo.



"A... Hắc hắc, nhanh lên múc canh ra thôi." Tần Tiểu Mặc đưa hộp giữ nhiệt cho Diệp Tử.



Diệp Tử mới vừa mở ra, Tần Tiểu Mặc liền kinh hô một tiếng, dọa Diệp Tử cùng Tần Đức nhảy dựng.



"Em kêu lên làm gì a." Tần Đức hỏi.



"Là canh gà hầm với lá trà..." Tần Tiểu Mặc nói.



"Đúng là mũi cún mà, vậy cũng ngửi ra được." Tần Đức liếc Tiểu Mặc một cái.



"Làm giật cả mình". Diệp Tử đưa chén canh cho Tần Tiểu Mặc, chỉnh nàng một câu.



"Hắc hắc." Tần Tiểu Mặc cười ngây ngô, không có nhận chén canh.



"Huhm?" Diệp Tử nghi hoặc nhìn Tần Tiểu Mặc.



"Chị nhẫn tâm để người bệnh như em tự mình ăn canh sao" Tần Tiểu Mặc nói.



"Anh đến đút cho". Tần Đức tiếp nhận chén, múc một muỗng canh đưa tới bên miệng Tiểu Mặc.



Tần Tiểu Mặc không cam tâm tình nguyện, cái tên Tần Đức này đúng là rảnh rỗi mà, nàng chỉ muốn chị Diệp đút thôi...



Diệp Tử bưng chén lên uống vài hớp, nhìn thấy biểu tình quỷ dị của Tần Tiểu Mặc, cảm thấy rất thú vị.



"Tốt lắm, để tôi đút vậy." Diệp Tử rốt cuộc nhìn xong mỹ mãn rồi mới nói với Tần Đức.



"Không có gì đâu, tôi đút cũng được, cô uống tiếp đi." Tần Đức từ chối.



"Anh! Anh ngồi một bên được rồi! Để chị Diệp đút cho em..." Rốt cuộc Tần Tiểu Mặc nhịn không nổi nữa, mở miệng nói.



"Aizz, em thật là!"



"Không sao, để tôi." Diệp Tử nhẹ nhàng nhận lấy cái chén, bắt đầu đút từng muỗng cho Tiểu Mặc, lúc này Tiểu Mặc mới thành thật chịu ăn...