Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 73 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
"Tiểu Mặc." Diệp Tử đi vào phòng bệnh, kêu Tần Tiểu Mặc một tiếng.
"Chị Diệp! Chị tới rồi?" Tần Tiểu Mặc vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng Diệp Tử, lập tức quay lại. Tần Đức thì mỉm cười gật đầu chào Diệp Tử.
"Em xếp đồ xong chưa?" Diệp Tử tiến lại, hỏi.
"Sắp rồi, mợ đang giúp em." Tần Tiểu Mặc nói.
"Để chị." Diệp Tử đi lên giúp Tần Tiểu Mặc, mợ Tiểu Mặc quay qua thấy Diệp Tử cũng cười với cô.
Bởi vì hôm qua Tần Kì đã nói với vợ về chuyện hai nàng, cho nên mợ Tiểu Mặc cũng biết Diệp Tử. Mới vừa nghe bà cũng kinh sợ, không phải là chưa từng nghe qua chuyện đồng tính luyến ái, nhưng thật không nghĩ tới nó lại rơi lên cô cháu gái nhà mình. Bây giờ nhìn thấy Diệp Tử, bà cũng dần thấy chuyện đó bình thường, cả hai đều là những cô gái tốt và xinh đẹp...
"Mợ, giúp con thu dọn chút, con và chị Diệp có chuyện cần nói." Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử chạy ra bên ngoài.
"Được, hai đứa trò chuyện đi."
Tần Tiểu Mặc kéo Diệp Tử ra xa phòng bệnh, nhìn bốn phía không có ai, mới dừng lại.
"Sao vậy?" Diệp Tử khó hiểu nhìn người yêu đang hành động kì quái.
"Hôm nay buổi sáng mẹ của em lại chất vấn, có lẽ không thể nhẫn nhịn nữa, nếu không có cữu cữu ở đó kéo mẹ đi ra ngoài, em..." Tần Tiểu Mặc có chút lo lắng.
"Hèn gì..." Diệp Tử nhỏ giọng than thở.
"Sao?"
"Không có gì, vừa rồi ở bên ngoài đụng tới bọn họ, cữu cữu em nháy mắt ra hiệu với chị, chị thấy sắc mặt dì không tốt, nên nhanh chóng chạy vào nè." Diệp Tử nói.
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Phải ngã bài sao?" Tần Tiểu Mặc thực sợ hãi.
Tần Đức thấy mẹ hắn không khuyên nhủ được, liền muốn thử xem sao, nhưng bà Tần làm gì có nghe lọt tai lời nào, lúc này bà chỉ một lòng một dạ nghĩ mang Tần Tiểu Mặc đi về nhà.
"Mẹ." Tần Tiểu Mặc nắm tay Diệp Tử đi tới, kêu bà Tần một tiếng.
"Theo mẹ về nhà." Bà Tần đứng lên, kéo tay Tần Tiểu Mặc muốn rời đi.
"Mẹ!" Tần Tiểu Mặc thử giằng tay ra, nhưng khí lực bà Tần rất lớn, lôi Tần Tiểu Mặc bước đi, Diệp Tử vốn cũng đang nắm tay Tiểu Mặc nhưng bị bà Tần lôi đi như vậy, cô sợ Tiểu Mặc bị thương, đành phải thả tay ra, đi theo phía sau hai người.
Trong tình thế lộn xộn, bà Tần đẩy Tiểu Mặc vào taxi, cả nhà Tần Kì thì đi cùng xe Diệp Tử lái đến nhà Tiểu Mặc.
"Tiểu Tử, mẹ của nàng tính cách cứ như vậy, con đừng để ý... Cũng không thể trách bà ấy, người lớn rất khó tiếp thu mấy loại chuyện này." Tần Kì nói với Diệp Tử.
"Không có sao, hiện giờ con chỉ lo lắng cho Tiểu Mặc, nàng..."
"A, đừng lo, tuy chuyện này khó khăn, nhưng mẹ của nàng khẳng định sẽ không đánh nữa, mới đánh một cái đã hối hận." Mợ Tiểu Mặc an ủi.
"Dạ." Diệp Tử chạy theo sau taxi, trong lòng rối loạn, cũng không biết có nghe tiếp Tần Kì nói cái gì không nữa.
"Dì!" Tới dưới lầu, Diệp Tử ngừng xe, gọi lại bà Tần lúc này đang muốn kéo Tiểu Mặc lên lầu.
"Cô đừng gọi tôi, về sau cũng xin cô đừng đến tìm Tiểu Mặc. Muốn tôi tác thành cho hai người sao." Bà Tần nói xong cũng bắt đầu rơi nước mắt.
"Dì à..." Diệp Tử không biết mình nên nói cái gì đây, cô có thể cự tuyệt sao, một người lớn tuổi hơn cô nói ra chữ "xin" với cô cũng đủ cho cô biết bà Tần rất rất phản đối chuyện cô và Tiểu Mặc. Nhưng mà... cô thật sự không thể đáp ứng.
"Thật xin lỗi dì." Diệp Tử chỉ có thể lặp lại câu xin lỗi.
"Mẹ... Con xin lỗi, con... con không muốn cùng chị Diệp tách ra, mẹ đừng ép con." Tần Tiểu Mặc khóc đến nghẹn, một câu mà nói lắp một hồi mới xong.
"Hôm nay, con chọn mẹ hay chọn nó, chính con chọn đi." Bà Tần buông tay ra, đứng yên tại chỗ nói một câu như thế.