Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 8 :
Ngày đăng: 23:37 21/04/20
"Cộc cộc." Diệp Tử mới vừa xem hết tư liệu về Tiêu gia, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa. Cô đem tư liệu nhét vào ngăn kéo rồi đứng lên.
"Mời vào."
"Diệp tổng, tổng giám đốc Tiêu của tập đoàn Lạc Mạn đến đây, hiện giờ đang ở phòng tiếp khách."
"Ừ, được. Tôi biết rồi." Diệp Tử xem xét lại trang phục trên người, lại lấy gương ra nhìn nhìn, xác định mình không có chỗ gì thất lễ mới cầm bản phác thảo thiết kế nhẫn cưới lúc sáng đi ra văn phòng.
***************************************
Tại phòng tiếp khách Viễn Duy.
"Anh, công ty của chị Diệp thật khí thế, anh xem cái cửa kính thật to này." Tần Tiểu Mặc ghé sát vào cửa, nhìn những người ở bên ngoài đi qua, đột nhiên có loại cảm giác rất vương giả. Loại cảm giác này chắc cũng là ý Diệp Tử tạo nên.
"Em nói cứ như Lạc Mạn không khí thế vậy." Tiêu Nhuận có chút không thích nghe, em gái như thế nào lại toàn đi khen người ngoài thế kia.
"Kém xa." Tần Tiểu Mặc bĩu môi.
"Sao chị Diệp còn chưa đến đây." Tần Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn ngoài cửa, cô đã mỏi mắt chờ mong rồi nha.
"Em gấp cái gì. Vốn anh cùng Diệp tổng bàn chuyện làm ăn, dẫn em theo đã không thích hợp, sao em không ở nhà chơi với gia gia, làm gì mà cứ nằng nặc đòi theo anh đến đây hả." Tiêu Nhuận nhíu mày, hắn không muốn dẫn theo Tần Tiểu Mặc, nhưng nha đầu kia cứ nhây cả một buổi chiều, làm hắn đành phải đồng ý.
"Em thích."
"Ừ, vậy anh về bàn lại rồi gọi báo cho thư kí của tôi, chúng ta sẽ định lại hợp đồng." Diệp Tử gật đầu, cô biết chuyện này tám phần là có thể.
"ok."
Kế tiếp, Diệp Tử lại bàn luận một ít chi tiết về nhẫn cưới với Tiêu Nhuận, trò chuyện với Diệp Tử càng nhiều, Tiêu Nhuận phát hiện mình càng vừa ý cô gái cường đại này, lúc nói chuyện hắn thường bị Diệp Tử dẫn dắt chủ đề, kiến thức cũng mở rộng thêm không ít.
Ngược lại với Tiêu Nhuận, Tần Tiểu Mặc lại không mấy vui vẻ. Anh trai cùng chị Diệp trò chuyện thật lâu, hai người đều cười tươi như thế, Tần Tiểu Mặc không thể không cảm khái, bọn họ đúng là hai anh em, ngay cả ánh mắt đều giống nhau. Đương nhiên, đó cũng không phải là điểm tốt.
Tần Tiểu Mặc không hiểu lắm những vấn đề bọn họ nói với nhau, cô nghe có chút nhàm chán, liền dựa vào vai Diệp Tử mà ngẩn người. Chỉ cần ngắm Diệp Tử cũng thấy hạnh phúc, Tần Tiểu Mặc nhếch khoé miệng, cô càng thêm rõ ràng về sau mình phải làm gì.
"Tiểu Mặc, tỉnh tỉnh." Không biết qua bao lâu, Tần Tiểu Mặc bị thanh âm Tiêu Nhuận đánh thức, mơ màng mở to mắt, Tần Tiểu Mặc phát hiện mình còn dựa vào vai Diệp Tử, hơn nữa được một tấc tiến một thước lại còn ngủ quên.
"Chị Diệp...mấy giờ rồi?" Tần Tiểu Mặc dụi mắt hỏi.
"6 giờ." Diệp Tử trả lời.
"Chúng ta đi thôi, công việc nói xong rồi, không quấy rầy Diệp tổng nữa."
"Không có gì, vừa vặn cũng đến giờ cơm, buổi tối liền cùng nhau ăn một bữa đi." Diệp Tử nhìn ánh mắt còn mông lung buồn ngủ của Tần Tiểu Mặc, cô nói ra đề nghị.
P/S: haizz, do mải mê đọc truyện nên quên đăng chương mới giờ mới nhớ mà đăng.