Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 89 :
Ngày đăng: 23:38 21/04/20
Mấy ngày nay, Diệp Tử quyết tâm xử lý chuyện này, họp to họp nhỏ liên tục, đến hai mắt đỏ lên mới giải quyết tốt đẹp hết thảy.
"Chuyện đó cứ như vậy, có tình huống nào phát sinh đột ngột thì trước hết khoan gấp gáp tìm tôi, tự mình thử giải quyết trước đi, họp ban giám đốc, nếu chuyện tương đối nghiêm trọng thì mới kêu Alma gọi tôi trở về."
"Được."
"Tổng tài cô lại muốn đi sao?"
"Uh, buổi chiều bay, cũng không còn chuyện gì, ít chuyện nhỏ sót lại mọi người hẳn có thể tự mình thu phục." Diệp Tử an bài tốt mọi chuyện, tuyên bố tan họp.
Baron đã bị cảnh sát bắt được, về phần gã anh trai kia của Tiểu Mặc, Diệp Tử còn chưa tính đụng tới, trước hết về nhà thương lượng với cô cảnh sát ngốc kia cái đã, dù sao chuyện này cũng có liên quan với nàng.
Nói đến chuyện này, Diệp Tử đột nhiên nhớ tới Tiêu Nhuận, vì thế quyết định trước khi bay về ghé qua Lạc Mạn một chuyến.
"Alma, giúp tôi đặt hẹn với Tiêu tổng, nói có chuyện gấp." Diệp Tử dặn dò.
"Vâng."
Rất nhanh Alma đã báo cho Diệp Tử hẹn xong rồi, Tiêu tổng nói hắn sẽ ở văn phòng chờ cô đại giá.
"Vậy tôi đi trước, chuyện tình bên này vẫn là kính nhờ cô, tôi đi qua Lạc Mạn đây." Diệp Tử vỗ vai Alma, mang túi xách rời khỏi Viễn Duy.
**********
Tổng công ty Lạc Mạn
"Chào cô, xin hỏi cô là Diệp tổng phải không?" Diệp Tử mới vừa bước vào Lạc Mạn, một cô thư ký xinh đẹp liền bước đến chào hỏi.
"Vâng." Diệp Tử lịch sự cười đáp.
"Tôi là thư ký riêng, Tiêu tổng dặn tôi chờ ở đây, tôi dẫn cô lên đó." Thư ký của Tiêu Nhuận cung kính dẫn Diệp Tử vào thang máy.
Xem ra có thể lên làm thư ký riêng của tổng tài cũng không phải nhân vật đơn giản, nhìn cô thư ký nhà mình là biết, còn khó chơi hơn mình, Diệp Tử âm thầm cười cười trong lòng.
"Muốn chết mà." Tiêu Nhuận hung hăng nói.
"Anh đừng xúc động, không cần tự mình lén lút giải quyết đâu, tôi tới tìm anh chính là muốn thương lượng với anh chuyện này, coi có cách nào giải quyết không, xui rủi anh vì kiêu ngạo mà xảy ra chuyện gì thì tôi biết giải thích với Tiểu Mặc thế nào."
"Yên tâm đi, tôi không đến mức không biết nặng nhẹ."
"Mà ông ta cầu xin tha thứ gì chứ? Tôi biết ổng không thể nào tốt đẹp, còn dám lừa dối hai anh em tôi."
"Tôi đoán chuyện này cũng không quan hệ nhiều đến ba anh, tôi điều tra qua, bên ông ta không có động tĩnh gì, sau khi rút lui sự nghiệp cũng chỉ ở nhà chăm sóc gia đình, nấu cơm làm đủ loại chuyện nhà. Khả năng cũng không biết con mình làm ra những việc này." Diệp Tử khách quan phân tích.
"Sao không có khả năng, con của ông ta hết tám phần cũng là nương nhờ địa vị của ổng mà lên tới, ông ta không có bản lãnh gì, nhưng thằng con ngược lại không tồi."
"Đừng nghĩ vậy." Diệp Tử không biết nên an ủi hắn thế nào, bởi vì cô không có lĩnh hội qua loại cảm giác này, cho nên bất luận nói lời nào cũng vậy thôi.
"Được rồi, bây giờ cũng chỉ có thể biết đến đây, tôi còn phải bay về chăm cô em gái nhỏ của anh đây." Diệp Tử đứng lên nói.
"Chăm em ấy? Lại có chuyện gì sao?"
"Ngày mốt ra trận rồi, vụ án lần trước." Diệp Tử nói.
"Nguy hiểm không?"
"Đương nhiên là có nguy hiểm, nhưng cữu cữu có an bài cho em ấy một bộ đội đặc chủng, sẽ không để cho em ấy gặp chuyện không may, tôi trở về nhìn coi có thể kêu thêm vài người âm thầm đi theo bảo hộ cho em ấy hay không".
"Em ấy sẽ không chịu đâu" Tiêu Nhuận vẫn rất hiểu em gái mình.
"Đương nhiên không chịu, tôi lén làm thôi." Diệp Tử cười nói.
"Phiền cô rồi, có gì muốn tôi hỗ trợ cứ nói, tôi khẳng định không nói hai lời." Tiêu Nhuận nói.
"Chúng tôi không khách khí với anh đâu."