Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 91 :

Ngày đăng: 23:38 21/04/20


Tần Tiểu Mặc vừa đi, Diệp Tử liền từ trên giường ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra không biết là gọi cho ai.



"Ngày hôm qua chuyện tôi nói với anh làm đến đâu rồi?"



"Bộ đội đặc chủng xuất ngũ? Uhm, được vài người à?"



"Tốt lắm, cứ như vậy, bảo vệ nàng cho tốt."



"Đã làm phiền anh. Uh, cảm ơn.""



Cúp điện thoại, Diệp Tử hít một hơi, cô còn có thể làm được gì nữa không nhỉ, không biết thế nào mới có thể bảo vệ nàng thật tốt. Khả năng nàng biết mình làm mấy chuyện này sẽ giận cho coi, nhưng vẫn phải làm thôi.



Diệp Tử nghĩ rằng, nếu nàng tức giận, vậy cứ "gần gũi" nàng đi, thế thì nàng sẽ không giận nữa.



************



Tổng cục



"Sao các người đến sớm vậy?" Tần Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn các thành viên tổ chuyên án trong phòng làm việc, hình như còn thiếu mỗi mình nàng là đủ.



"Ôi trời, toàn là quang côn, công tác đặt lên hàng đầu. Dáng vẻ không có tiêu sái được như cô đâu." Mọi người sôi nổi cười nhạo Tần Tiểu Mặc vài câu, sau mới bắt đầu công việc.



Trần An Khánh đứng ở chính giữa, tất cả mọi người vây quanh hắn, nghe hắn lặp lại một lần nữa kế hoạch an bài.



"Bác Văn, anh dẫn người theo hướng này. Chỗ này có lùm cỏ tương đối cao, có thể núp bên trong."



"Được".



"Tiểu Mã. Nơi này là góc chết, anh thủ tại chỗ này. Rất quan trọng, phải cẩn thận một chút"



"Rõ."



Trần An Khánh an bài hết thảy, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện hắn không nói gì đến nàng.



"Tổ trưởng, còn tôi đâu, anh còn chưa sắp xếp cho tôi." Tần Tiểu Mặc hỏi.



"Trước hết cô không cần tiến vào, cô và Hiểu Yến ở bên cạnh chờ sưu tập bằng chứng." Trần An Khánh chỉ chỉ vào một vị trí trên bản đồ.



"Cái gì? Tôi thu thập chứng cứ? Không cần, tôi muốn cùng đi bắt tội phạm, thân thủ của tôi tốt lắm a." Hôm trước rõ ràng không phải an bài thế này, làm sao đến lúc ra trận tổ trưởng lại thay đổi công tác chứ.



"Tần Tiểu Mặc! Cô kỳ thị công việc thu thập chứng cứ sao? Tổ chuyên án chúng ta là một chỉnh thể, thu thập chứng cứ cũng là công việc quan trọng hàng đầu, không có chứng cứ làm sao khởi tố?!" Quả nhiên, Tần Tiểu Mặc vừa nói xong đã bị Trần An Khánh giũa cho một trận.



Tần Tiểu Mặc cau mày nghĩ nghĩ, tổ trưởng nói cũng đúng, là do mình quá mức bướng bỉnh. Đã xảy ra sự tình lần trước, hiện tại mọi người đều sợ nàng lại xảy ra chuyện gì.
"Kinh ngạc cái gì, không phải chị biết hôm nay tình huống có biến mới đến chờ em sao?" Tần Tiểu Mặc lên xe, nói với Diệp Tử.



"Không phải a, chị không biết em làm nhiệm vụ ở đâu nên cứ tới đây chờ em, nghĩ xong nhiệm vụ em khẳng định sẽ về đây. Xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Tử không hiểu chuyện gì.



"A, về rồi nói với chị. Mau lái xe đi. Em đói chết rồi." Tần Tiểu Mặc nói.



"Uh."



Dọc theo đường đi, Diệp Tử cau mày, cũng không nói chuyện. Tần Tiểu Mặc phát hiện không ổn, vì thế cẩn thận lên tiếng: "Chị Diệp, chị bị sao vậy?"



"Tần Tiểu Mặc, em không biết chị đang lo lắng sao?"



"Em... Em biết mà..."



"Vậy hôm nay không có hành động sao em không báo chị biết?"



"Em... Nhất thời quên..." Tần Tiểu Mặc trong lòng chợt nhói, nàng thật không có nghĩ tới chuyện này.



"A, Tần Tiểu Mặc, chị không quan trọng so với công tác của em đúng không, chị cũng đâu có làm chậm trễ công tác của em, em chỉ cần bỏ ra vài giây đồng hồ gửi một cái tin nhắn hoặc gọi điện báo một câu thì có thể ảnh hưởng sao?" Diệp Tử nghĩ đến liền tức giận, cô ở nhà lo lắng ăn ngủ không yên, ngược lại nàng huỷ bỏ nhiệm vụ cũng không nói một tiếng.



"Em không phải, chỉ là em không nghĩ tới..." Tần Tiểu Mặc bị Diệp Tử nói đến trong lòng khó chịu muốn chết, đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới chuyện nhắn tin cho chị Diệp vầy nè, đã biết rõ ràng chị Diệp rất lo cho nàng.



"Được rồi." Diệp Tử không để cho Tần Tiểu Mặc nói nữa, ấm ức trong lòng không dễ dàng cởi bỏ như vậy.



Chị Diệp lần đầu tiên dùng loại này ngữ khí cùng loại vẻ mặt này đối với mình, Tần Tiểu Mặc kích động đến không biết nên làm cái gì cho tốt bây giờ, hốc mắt lập tức đỏ lên, mở miệng ra muốn nói, nhưng lại không biết có thể nói cái gì, giải thích cũng không ích gì, vừa rồi chị Diệp cũng đã nói rồi, đúng là lỗi của mình.



Diệp Tử lái xe đến nhà hàng Quảng Đông mà các nàng thường ăn, đậu vào bãi xe.



"Xuống xe ăn cơm." Nói xong lời này, Diệp Tử đi xuống xe. Tần Tiểu Mặc cũng xuống xe, ở sau lưng nàng, nhắm mắt theo đuôi.



"Chào cô, xin hỏi đi mấy người ạ?"



"Hai người."



"Vâng, bên này."



Ngồi xuống, Diệp Tử không thèm nhìn đến thực đơn, theo thói quen gọi vài món Tiểu Mặc thích ăn, sau đó ngồi yên một câu cũng không nói.



"Chị Diệp... em..."



"Chị đừng giận em, là em sai..." Tần Tiểu Mặc thành khẩn nhận sai.