Cảnh Trong Mơ

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Một lần nữa gặp được Thư Tĩnh ở pub này, Huyễn Dạ Thần Hành tuyệt không ngoài ý muốn, anh đã sớm hỏi thăm được lộ tuyến chơi đêm của cô, ban ngày cô thường ở tiệm tranh, ban đêm cô là khách quen ở các phòng khiêu vũ cùng quán bar, bởi vậy muốn tìm cô cũng không khó.



Chỉ là, anh không nghĩ tới lại “nhìn thấy” Thư Nhàn nhiệt tình cuồng dã kia!



Anh lẳng lặng ngồi một góc trong pub ồn ào, nhìn cô mặc váy ngắn đỏ rực lộ lưng lộ ngực nhảy trong đám đàn ông, đôi mắt câu hồn, môi đỏ tươi, cô tựa như ánh sáng duy nhất trong pub, che mất vẻ đẹp của những cô gái khác.



Cô cùng Thư Tĩnh nhỏ nhắn mẫn cảm lại thanh lệ ban ngày kia hoàn toàn khác biệt, loại thay đổi cực đoan này trong mắt bác sĩ nhất định bị coi là chứng “nhân cách phân liệt”, nhưng nghe Thư Tĩnh kịch liệt cãi lại, Huyễn Dạ Thần Hành chợt nhìn ra manh mối nào đó trên người cô.



Cô không phải Thư Tĩnh!



Anh khẳng định nhìn người đang nhảy trên sàn, không khỏi nhớ đến bóng dáng mặc âu phục trắng.



Thư Nhàn nhảy đến mồ hôi đầy người, khi cùng một người đàn ông ôm nhau trở lại chỗ ngồi, mắt sắc phát hiện Huyễn Dạ Thần Hành trong góc, kinh hỉ nhích lại gần, cái mông ngồi xuống cạnh bàn, nũng nịu cười nói: “Huyễn Dạ! Thật sự là anh!”



“Hi!” Anh miễn cưỡng chào hỏi.



“Ngày đó thật sự có lỗi, làm anh mất hứng, không có cách nào, khi cảm xúc của em không ổn định sẽ xảy ra tình trạng như vậy, đừng để ý nha!” Tay cô phóng lên vai anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.



“Cảm xúc không ổn định?” Nhìn bộ ngực của cô cơ hồ rớt khỏi cổ áo, anh liền thở dài. Cô thật đúng là biết dùng tiền vốn của mình!



“Đúng vậy! Đây là tật xấu của em.” Cô nhún nhún vai.



“Vậy đêm nay em bồi thường tôi như thế nào?” Bóp đùi cô, suy nghĩ trong đầu anh đều là một người khác, nếu đổi thành Thư Tĩnh, sợ không phẫn nộ bẻ gãy tay anh mới là lạ.



“Như vậy, chúng ta hãy làm xong chuyện lần trước chưa làm đi!” Thư Nhàn lười biếng tựa vào bên tai anh thấp giọng lẩm bẩm.



“Em nói đó.”



“Ừm.”



“Tốt lắm! Lần này tôi phải đòi lại gấp đôi!” Anh đứng lên, thanh toán tiền, ôm lấy cô bước ra khỏi pub.



“Hắc, giờ đi đâu đây?” Thư Nhàn dựa vào lòng anh, chơi đùa nút áo anh.



“Nhà em?” Anh cố ý nói.



“Nhà em?” Cô sửng sốt.



“Không được sao? Sợ Hắc Vũ Sâm biết?” Anh giọng điệu khiêu khích.



“Không…… ai sợ ông ta? Dù sao ông ta cũng ít khi về, mẹ em lại xuất ngoại, tới nhà em đi!” Thư Nhàn cười lạnh, đêm nay vô luận như thế nào cô tuyệt đối sẽ không để Thư Tĩnh cản trở.



“Chúng ta đi thôi!” Anh vẫy xe taxi ngồi vào đi.



Qua ba mươi phút, bọn họ về tới biệt thự của Hắc Vũ Sâm, Thư Nhàn kéo anh vào trong, xuyên qua hoa viên, trực tiếp đi vào nhà nhỏ thuộc về cô.



Huyễn Dạ Thần Hành nhanh chóng nhìn quanh nhà, phong cách tươi mát, sắp xếp gọn ghẽ, nhà này vừa thấy liền biết người ở là một cô gái điềm đạm, Thư Nhàn trước mắt cùng mọi thứ trong nhà này thật sự không hợp.



“Đến phòng ngủ đi!” Thư Nhàn kéo anh đi vào một gian phòng ấm áp, chăn nệm bên trong được xếp chỉnh tề biểu hiện sự tỉ mỉ của chủ nhân.



“Căn nhà nhỏ này rất đẹp.” Anh tán dương.



“Đây là ông già Hắc Vũ tặng em, ông ta vì lấy lòng em, đem căn nhà thanh u nhất này cho em ở, ông ta cùng mẹ em ở căn nhà lớn đằng trước.” Thư Nhàn khinh thường cười cười, kéo rèm cửa sổ lại.



“Ông ta đối với em thật không tệ.”



“Rất tốt với em? Quên đi, ông ta muốn không phải em.” Thư Nhàn cười thầm trong lòng, cô đã sớm biết Hắc Vũ Sâm coi trọng là Thư Tĩnh, nhũng thứ này đều cho Thư Tĩnh, không phải cô.



“Cái gì?”



“Không có gì. Đến, lại đây đi, để em bồi thường tổn thất hôm đó của anh.” Thư Nhàn khoát tay, cười kéo anh đến bên giường, cầm lấy tay anh đặt lên bộ ngực mình.




“Câu lạc bộ linh lực? Truy Mộng?” Cô chưa từng nghe qua nơi như vậy và danh hiệu này.



“Đó là một nơi bán hy vọng, tôi là hội viên nơi đó, chỉ cần cô trả giá cao, chúng tôi có thể giúp cô hoàn thành bất cứ hy vọng gì.”



“Hy vọng? Hy vọng cũng có thể mua bán sao?” Cô thê lương lại cô đơn cười.



“Đương nhiên.” Vì sao vẻ xinh đẹp cùng sầu bi của cô luôn tác động tim anh? Huyễn Dạ Thần Hành nhíu nhíu mày, không quá thích loại cảm giác khác thường này.



“Chỉ cần tôi hy vọng Thư Nhàn biến mất, anh có thể làm được?” Cô buồn bã nhìn mặt đất.



“Đúng vậy, nhưng trước đó, cô phải trả giá cao.” Anh cố gắng áp chế ý niệm ôm cô vào lòng.



“Tôi nghĩ giá nhất định rất đắt……”



“Đắt hay không mỗi người một ý, có người cả đời chỉ vì đạt được thứ gì đó hoặc là hoàn thành chuyện gì đó, vì đạt được mục tiêu, thậm chí có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy, đây là lòng người!”



“Như vậy, nếu tôi nhờ anh làm Thư Nhàn biến mất, anh muốn lấy bao nhiêu?”



Anh lại nhìn cô một cái, mới nói: “Chờ cô thật sự muốn mua hy vọng rồi nói sau!”



Cô ngẩn ra, hiểu được lại một lần bị anh nhìn thấu mình mềm lòng.



Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.



“A….. anh phải đi?” Trong lòng cô có chút hoảng, thấy anh phải đi, cảm giác mất mát kia lại mạnh mẽ đến ngay cả cô cũng không hiểu vì sao.



“Chẳng lẽ cô muốn tôi lưu lại?” Anh nhếch khóe miệng, ném cho cô một nụ cười ái muội.



“Không, tôi không có……” Cô chớp mắt mấy cái lại lắc mạnh đầu, chật vật tránh đi ánh mắt đốt người của anh.



“Tôi là sắc quỷ, nếu không đi, nói không chừng sẽ ‘cưỡng bức’ cô.” Anh chế nhạo nói.



“Thực xin lỗi…… khi đó tôi rất sợ hãi…… mới có thể……” Cô xấu hổ bẻ bẻ tay.



“Đừng xin lỗi, thật sự tôi không tốt lành gì, bởi vì tôi làm việc không thích sơ suất, cô trùng hợp thấy tôi giết người, tôi còn chưa nghĩ ra nên làm gì cô đây……” Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.



Cô ngẩng đầu, nghe ra trong lời nói của anh có do dự cùng chần chừ, bất tri bất giác thốt ra: “Tôi sẽ không nói! Chuyện có liên quan đến anh tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai!”



Huyễn Dạ Thần Hành bỗng nhiên nở nụ cười, xúc động cúi đầu hôn cô, mới nói: “Bởi vậy, tôi càng không lý do gì giết cô diệt khẩu.”



“Anh thật sự muốn giết tôi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.



Muốn giết cô sao?



Không! Huyễn Dạ Thần Hành biết khi mình từ trong mộng nhìn thấy cô đã không có địch ý với cô, ngược lại có loại cảm giác khó nói nên lời, đó là một loại vui sướng cùng ngạc nhiên vì tìm được đồng loại và…… bất an không xác định.



“Nếu tôi muốn, cô sẽ không sống đến bây giờ.” Ngón cái nhẹ xoa cằm cô, trong mắt anh tất cả đều là ý cười lạnh nhạt.



Anh là người đàn ông đồng thời có được ma lực chính tà, loại ma lực này có thể dễ dàng mê hoặc lòng mọi người.



Thư Tĩnh yên lặng nghĩ, lại không phát hiện trong khoảnh khắc này, trái tim cô đã lặng lẽ đeo lên người Huyễn Dạ Thần Hành.



“Tôi sẽ còn ở lại Nhật Bản ba ngày, cô có thể nghĩ kỹ xem muốn mua hy vọng hay không. Chị cô xem ra không phải nhân vật dễ đối phó, nếu cô mềm lòng, chịu khổ chỉ có bản thân cô! Tôi đi đây, ngủ ngon.” Anh vỗ vỗ hai má cô, ra khỏi phòng cô.



Thư Tĩnh kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, thẳng đến anh đi rồi hồi lâu vẫn không thể gọi tâm thần đã đi theo anh trở về.



Ngắn ngủi vài ngày, cảm giác của cô đối với Huyễn Dạ Thần Hành người này đã thay đổi một trăm tám mươi độ, anh không phải là sát thủ lãnh khốc trong tưởng tượng của cô, mà là cao thủ tiêu sái phóng khoáng có thể dễ dàng bắt lấy lòng phụ nữ.



Nhưng mà, ông trời phù hộ, đối vói một cô gái mà nói, dạng người sau hẳn là còn đáng sợ hơn người trước đúng không?