Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 129 : Uy phong

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Lan Lăng Vương bước về phía chính viện.



Đi đến cửa viện, vẫn không thấy Trương Khởi xuất hiện, hắn trầm giọng hỏi: "Trương cơ đâu?"



Một tỳ nữ đáp: "Cơ còn đang ngủ."



Còn ngủ? Vẫn còn ngủ được sao.



Lan Lăng Vương chuyển mắt, nhìn thấy bóng người đang ngủ giữa rừng đào, vẫy người hầu lui ra sau, hắn bước đến.



Trương Khởi nằm nghiêng trên sập, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mày nhíu lại,

môi đỏ hồng còn dính một cánh hoa. Không chỉ là trên môi, mà trên chóp

mũi, trên mu bàn tay đều có hoa đào, dưới người nàng cũng có rất nhiều

hoa bị đè ép, móng tay đặt trên bụng cũng dính tàn hoa.



Một ngọn gió xuân thổi những cánh hoa trên người nàng bay lên, từng cánh hoa rơi trên mặt đất.



Cảnh đẹp này không sao tả xiết.



Nhưng mỹ nhân đang ngủ, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt...



Lan Lăng Vương cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt.



Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi ngồi xuống bên sập. Giơ tay

nhặt đi cánh hoa trên chóp mũi nàng, cánh hoa khẽ động đậy theo hô hấp

của nàng, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "A Khởi, ta nên làm gì với nàng

đây?"



Động tác của hắn khiến Trương Khởi khó chịu, tức thời, nàng vươn tay muốn gạt tay hắn đi.



Tay nàng vừa động, đã bị Lan Lăng Vương nắm giữ.



Bàn tay nhỏ bé, trắng mịn mềm mại, trên mu bàn tay còn nó năm cái xoáy nhỏ, đẹp đến mức lay động lòng người.



Hắn nhéo nhẹ một cái, cảm nhận cái tay nhỏ bé đang được bao phủ trong lòng bàn tay mình.



Động tác của hắn khiến Trương Khởi tỉnh lại. Nàng mở to hai mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau, nàng chớp chớp đôi mi dài, nghiêng đầu muốn ngủ tiếp.



Sao lại mệt mỏi đến mức đó chứ?



Lan Lăng Vương giơ tay ôm nàng vào ngực, những cánh hoa đào đọng lại trên người nàng lã chã rơi xuống theo động tác của hắn.



Trương Khởi lại mở mắt, nàng ngẩng đầu, mơ hồ nhìn hắn một lúc lâu, mê mang gọi: "Trường Cung? Chàng đã trở lại?"



"Ừ."



Lan Lăng Vương cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa mi tâm nàng, nói khẽ: "Sao lại ngủ say như vậy?"



Trương Khởi thì thào nói: "Ta bị bóng đè, có rất nhiều người dẫn ta đi, có

người cởi xiêm y của ta, có người dùng dao lóc thịt ta, có người còn

uống máu của ta, chàng chỉ đứng đó, ta dùng sức gọi chàng, nhưng chàng

chỉ cười, xoay người ôm nữ nhân khác rời khỏi, ta có gọi chàng thế nào

cũng không được..."



Nàng nhắm hai mắt lại, ngón tay vô lực nắm

lấy cổ áo của hắn, thì thào nói: "Vừa rồi dường như có rất nhiều người

đang nói chuyện, nhưng các nàng lại không đến gọi ta dậy, ta muốn kêu,

nhưng kêu thế nào cũng không được, cũng không động đậy được, tự ta không tỉnh lại được."
"Đúng vậy đó."



"Chỉ là một đứa kỹ nữ, cũng dám cao ngạo như thế, còn nói muốn làm chính thê của Quận Vương?"



Tiếng cười càng lúc càng lớn, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng càng ngày càng vang. Trong khoảng thời gian ngắn, những thứ Trương Khởi vất vả tạo dựng, đều bị tẩy sạch bằng hết.



Chỉ một kỹ nữ nho nhỏ cũng dám châm chích A Khởi nhà mình như vậy?



Lan Lăng Vương nhăn mày, đang chuẩn bị hạ lệnh, Trương Khởi đã ngẩng đầu

lên, cánh tay đang áp sát vào người của nàng kéo nhẹ tay Lan Lăng Vương.



Mái tóc của nàng chưa từng buộc lên, theo động tác ngẩng đầu

của nàng, mái tóc dài trút xuống, che khuất nữa bên má, chỉ lộ ra dung

nhan như ngọc của nửa bên còn lại.



Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn

về phía hồng lâu, đợi đến khi tiếng ồn ào bốn phía dần ngừng lại, nàng

mới khẽ gật đầu, giọng nói vừa mềm vừa du dương: "Trách không được cô tử tự tôn mình là quý nữ (nữ nhi nhà quyền quý), lại làm một kỹ nữ, thì ra đã sớm quên hết hổ thẹn và tự trọng."



Lời này vừa vang vọng vừa

du dương, truyền đi rất xa, sau khi khiến cho kỹ nữ này trắng mặt,

Trương Khởi tiếp tục nói: "Sau này, bốn chữ Lang Gia Vương thị, thỉnh A

Nô (nô là nô tì, tôi tớ) đừng nhắc tới nữa... Ngàn năm thanh quý, trăm

đại tôn hoa (tôn quý và tinh hoa), ngươi không xứng."



Nói năng vô cùng khí phách.



Sau khi nói xong câu đó, đôi mắt Trương Khởi sáng như sao, cười như không

cười đảo qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy Trịnh Du thì hơi dừng lại

một chút. Lập tức, nàng lộ ra nụ cười như thông suốt tất cả, quay đầu,

khẽ cúi đầu với Lan Lăng Vương, nói: "Quận Vương, kêu thuộc hạ của chàng bắn chết phụ nhân này đi. Tuy rằng máu của nàng ta đã dơ bẩn, nhưng

cũng không thể để nàng ta tiếp tục làm cho hoen ố, đúng không?"



Vừa cười vừa nói, như thể sinh tử chỉ là chuyện bình thường.



Sắc mặt của cô nương hồng lâu kia trắng bệch, nàng kinh hoàng nhìn Trương

Khởi, khẽ kêu lên: "Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?" Mới nói tới đây, nàng

đã lập tức tỉnh táo lại, khóc nói: "Đều sống không dễ dàng gì, Trương

thị ngươi sao có thể vô tình như thế, ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi

cũng chỉ là một mảnh lục bình, chẳng qua được đặt bên cạnh Lan Lăng

Vương, ngươi kiêu ngạo như thế, cẩn thận đến lúc bị hắn bỏ rơi, cũng sẽ

có người đối xử như thế với ngươi."



"Yên tâm." Trương Khởi khẽ

cúi người với nàng ta, lẳng lặng nói: "Nếu có một ngày như thế, A Khởi

sẽ tự tay kết thúc chính mình, tuyệt không để đến mức ô nhục tổ tông."

Ngươi đã được người kia sai bảo đi nhục mạ ta, cũng đừng trách ta bắt

ngươi đi lập uy. Nàng khẽ cúi chào hồng kỹ kia, nét mặt bình tĩnh lộ ra

vẻ thương xót, đây xem như là đưa tiễn nàng ta. Trương Khởi liếc mắt một cái, Lan Lăng Vương gật đầu, theo động tác của hắn, một kỹ sĩ sau lưng

hắn giương cung cài tên, ngay khi hồng kỹ kia hét lên một tiếng, vội

vàng xông về lầu các thì "cạch", hàn tên xé dgió lao đi, bắn thẳng vào

tim nàng ta, khiến cho tiếng thét chói tai của nàng ta im bặt, khiến cho thân hình nàng ta lay động một lúc rồi bổ nhào xuống đất. Một trận mưa

gió mạnh mẽ như thế, hồng kỹ này bị người giết chết ngay bên đường,

nhưng mọi người chỉ kinh sợ, không ai phát ra tiếng thét, càng không

xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn. Trong lúc này, mười dặm đường phố, quả

nhiên là yên tĩnh tột cùng.