Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 151 : Tin tức truyền đến

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Bên Nghiệp thành, tiệc rượu vui mừng mãi cho đến đêm khuya mới kết thúc.



Đưa đi người cuối cùng xong, bước chân của Lan Lăng Vương liền có chút chần chờ.



Thấy dáng vẻ hắn không đúng, Phương lão liền vội vàng tiến lên, vừa đỡ

hắn, vừa nhỏ giọng nói ra: "Quận Vương, nên vào động phòng rồi."



Lan Lăng Vương từ từ ngẩng đầu.



Hắn nhìn về phòng động phòng giăng đèn kết hoa, trưng bày đỏ thẫm, tối

nghĩa nuốt một ngụm nước bọt, khàn khàn nói: "Phương lão, ta... ta không muốn đi vào."



Phương lão vừa nghe, không khỏi trừng lớn mắt, ông nhìn mọi nơi một lát, nhỏ giọng nói: "Quận Vương ngươi nói cái gì? Nào có đêm động phòng

không vào động phòng chứ?"



Lan Lăng Vương đã say, níu lấy ngực, hắn thở gấp nói: "Chỗ này thật

nặng, Phương lão, không biết tại sao, ngực của ta buồn bực đến đau, ta

hơi sợ."



Lời này Phương lão nghe không hiểu. Ông ngẩng đầu nhìn Lan Lăng Vương

ngây thơ, vội vàng khuyên nhủ: "Quận Vương, hôn sự này tới không dễ

dàng. Không phải ngài đã nói, vương phi chờ ngài nhiều năm, ngài muốn

khiến ngài ấy hổ thẹn sao?"



"Ta nói gạt người thôi." Lan Lăng Vương say rượu rất là tùy hứng, hắn

nói giọng khàn khàn: "Phương lão, ta muốn gặp A Khởi, ta muốn A Khởi

rồi."



"Không được"



Phương lão hơi hối hận, tối nay không nên để Quận Vương uống nhiều rượu như vậy. Ông liền quát lên: "Đi lên vịn Quận Vương"



"Vâng"



Hai người tiến lên, mạnh mẽ cùng Phương lão đỡ Lan Lăng Vương, đi về phòng.



Lan Lăng Vương càng say hơn, cũng càng tùy hứng, hắn nức nở nói: "Ta

muốn gặp A Khởi, ta muốn gặp A Khởi. . . . . Ta nghe thấy A Khởi đang

khóc, ta muốn gặp nàng ấy."



Lưng Phương lão đổ đầy mồ hôi, ông xấu hổ nhìn người của Trịnh thị đứng

cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Quận Vương, tối nay động phòng xong,

liền có thể gặp Trương cơ rồi."



"Thật?"



"Thật"



Được Phương lão xác minh, Lan Lăng Vương mới thư thái chút, hắn kéo kéo

xiêm áo, dùng sức đẩy người đỡ hắn ra, kêu lên: "Tự ta đi động phòng."
nhiên quỳ trước mặt hắn, ôm hai chân của hắn kêu lên: "Trường Cung, chớ

khó qua, chớ khó qua..."



Trừ lời này, ông cũng không biết nên khuyên hắn cái gì.



Lan Lăng Vương vẫn còn điên cuồng cười.



Cười không ngừng đến âm thanh khàn khàn rồi, hắn mới dần dần ngừng âm

thanh. Hắn cúi đầu nhìn Phương lão, thê lương nói: "Thúc, ngươi thấy

được chưa? Phụ nhân kia chết rồi, nàng dùng cây đuốc đốt mình. Ha ha,

nàng thật là hung ác, thật ác độc...."



Thấy hắn như bị điên, Phương lão giật mình, ông hắng giọng kêu lên: "Trương cơ không có chết."



Năm chữ này vừa ra, Lan Lăng Vương đột nhiên an tĩnh lại.



Nhìn Lan Lăng Vương, Phương lão nghiêm túc nói: "Quận Vương, có lẽ khi

lửa cháy nàng ấy không còn trong phòng. Người cũng biết, nàng ấy rất

thông tuệ, nàng ấy còn luôn muốn đi, nói không chừng nàng ấy mượn cơ hội chạy."



"Chạy?"



"Đúng, nhất định là chạy."



Đột nhiên, Lan Lăng Vương đẩy Phương lão, cất bước đi ra ngoài. Hắn càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, đến phía sau, là đang chạy. Đồng

thời, miệng hắn thét lớn: "Chuẩn bị ngựa, mau chuẩn bị ngựa."



Trong tiếng hô gấp, hắn vội vã nhảy lên ngựa. Cảm thấy y phục tân lang

trên người cực kỳ bất tiện, hắn liền dùng lực xé ra, trong tiếng roẹt, y phục đắt tiền liền bị xé thành hai nửa.



Thuận tay ném y phục một cái, vung roi ngựa, cởi ngựa như gió, trong

nháy mắt vọt ra khỏi cửa phủ. Nhìn thấy hắn rời đi, chúng hộ vệ cũng gấp gáp tìm ngựa đuổi theo.



Bên ngoài phủ Lan Lăng Vương, đám người xem náo nhiệt còn chưa tan hết.

Thấy Lan Lăng Vương quần áo xốc xếch vội vã chạy ra, thấy bọn hộ vệ

hoảng loạn theo sát sau lưng hắn, có người không nhịn được hỏi: "Đã xảy

ra chuyện gì?"



"Đúng vậy, đã xảy ra chuyện gì?"



Không có người trả lời, cũng không có ai để ý tới. Trong gió rét vắng

vẻ, cửa viện mở rộng, y phục tân lang rách nát bị gió thổi bay giống như lá vàng, gió lạnh gào thét mà đến thì cuộn lại, chỉ một lát y phục

quang vinh chói lọi, cao quý ung dung liền dính đầy bùn đất.



Trịnh thị mới vừa tấn thăng là Lan Lăng Vương phi như con rối mất hồn

cứng đờ đi ra, nàng từ từ đi tới trong đình viện, từ từ ngồi xổm xuống,

nhẹ nhàng vuốt ve y phục tân lang bị xé làm đôi. Qua hồi lâu, nàng ta

vẫn quỳ xổm, vẫn rũ mắt, quỳ không nhúc nhích, nhìn y phục đắt tiền, đại biểu hạnh phúc, tôn quý cùng vinh hoa của nàng ta...