Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 153 : Thoát khỏi Tấn Dương

Ngày đăng: 04:28 20/04/20


Nàng còn chưa nói hết.



Tiêu Mạc liền phát hiện tim của mình nhảy lên bình bịch. Hắn khẩn trương nhìn Trương Khởi, bởi vì mong đợi cùng khát vọng, ngón tay có chút co

rút.......



Một hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Được.". Một chữ này vừa nói ra, hắn mới phát hiện nó nghẹn đến lợi hại.



Nghe hắn nói ra chữ "được" này, Trương Khởi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.



—— Thế là đã thuận lợi đi bước thứ hai



Tiêu Mạc si ngốc nhìn nàng một hồi, mới quay đầu đi.



Tiếp tục thưởng thức ngọn lửa đầy trời , hắn nhẹ giọng nói: "Nếu hộ vệ

Cao Trường Cung ngựa không ngừng vó, buổi trưa ngày mai, hắn liền có thể biết được tin ngươi đã bị chết cháy."



Nói tới chỗ này, hắn quay đầu mắt không chớp nhìn Trương Khởi. Thấy

gương mặt tuyệt mỹ toát ra nhất mạt buồn bã cùng tự giễu, môi hắn giật

giật, cuối cùng liền nói: "Chờ hắn trở lại Tấn Dương, nhanh nhất cũng

phải hai ba ngày. Chỉ là bệ hạ đối với ngươi luôn để ý, chỉ sợ tối hôm

nay sẽ phái người đi qua rồi."



Tiêu Mạc nghiêm túc nói: "Chỉ là A Khởi yên tâm, tất cả dấu vết ta đều

đã xóa đi, sẽ không có người nào phát hiện ra ngươi còn sống." Nói tới

chỗ này, hắn nhận ra giọng nói của mình cũng có chút mất mát.



A Khởi ở trước mặt người nước Tề biệt tích, chẳng phải hắn vĩnh viễn

cũng sẽ không có cách nào quang minh chính đại có được nàng?



A Khởi kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao có thể cho phép mình làm người

phòng ngoài? Nữ nhân như nàng, chỉ có danh phận cùng kính trọng, mới có

thể lưu lại lòng của nàng, mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện,

trường trường cửu cửu đi theo. Nếu không, hắn sớm muộn cũng sẽ dẫm lên

vết xe đổ của Lan Lăng Vương.



Lại nói, theo như lời A Khởi, thời gian này tất cả mọi con mắt ở Nghiệp

Thành cùng Tấn Dương đều sẽ nhìn chăm chú về phía hắn. Vì kế an toàn,

trong mấy tháng này, hắn chỉ có thể để Trương Khởi ở bên ngoài, không

thể đến thăm nàng, cũng sẽ không thường xuyên liên lạc.......



Nghĩ tới đây, mày Tiêu Mạc liền cau lại.



Trương Khởi cũng là không biết hắn đang suy nghĩ đến cái này.



Nàng như cũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ngọn lửa ngất trời ở phủ Lan Lăng Vương , nghe nơi đó truyền tới âm thanh gào thét.



Một hồi lâu, Trương Khởi nhỏ giọng mà nói: "Ngủ đi, đêm dài lắm mộng,

sáng mai còn đưa ta xuất thành nữa." Nếu như không phải là hắn giữ lại

thì thật ra tối hôm qua vừa về tới Tiêu phủ đã có thể ra khỏi thành .
Phương lão dắt Lan Lăng Vương đi tới trong sân, vừa đem hắn đẩy lên xe

ngựa. Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại nói: "Phái người, mau tiến

về hai phía Đông Nam tìm kiếm Trương cơ".



"Tìm kiếm Trương cơ?" Phương lão đầu tiên là ngẩn ngơ, đảo mắt lão liền

nói: đúng rồi, phải tìm kiếm, chỉ cần tìm kiếm thì Quận Vương vẫn còn có hy vọng, lập tức lớn tiếng đáp: "Dạ, lão nô lập tức an bài".



Theo bầu trời càng ngày càng đen, đám người chạy trên mặt đất lại càng

ngày càng hốt hoảng. Mỗi một lần Thiên Cẩu Nhật Thực , cũng sẽ xuất hiện đại tai biến, loại hình phạt của trời xanh này, không thể tránh thoát

được .



Lúc này, ngay cả Tiêu Mạc, cũng không có tâm tình để ý tới chuyện của

Trương Khởi. Tất cả Văn Võ Bá Quan cũng liên tục không ngừng chạy về

hoàng cung.



Bọn họ có thể tưởng tượng, bệ hạ đang ở trong cung sẽ hốt hoảng lo lắng

cỡ nào: ông trời giáng tội, bất kỳ một quân vương nào cũng không dám

khinh thường.



Không quá lâu, mặt trời liền xuất hiện một lần nữa trên không trung. Chỉ là Thiên Cẩu Nhật Thực đã mang tới khủng hoảng, lại khó tiêu thật lâu.



Hốt hoảng đàm phán hoà bình, một ngày lại đi qua rồi.



Tháng mười năm Công nguyên 561, ngày Bính Tý một ngày khiến cho người

dân nước Tề vĩnh viễn không thể nào quên. Một ngày này, Cao Diễn gần hai mươi bảy tuổi xuất ngoại săn thú thì một con thỏ thoát ra, ngựa hắn

đang cười kinh hoảng, xốc hắn xuống mặt đất, té gãy xương sườn, từ đó

bệnh không dậy nổi.......



Cao Diễn nếu như không thể bảo vệ hoàng triều nước Tề, sẽ đem chính sự giao vào trong tay ai?



Vì vậy, từ trong triều đến ngoài triều, bắt đầu trào tuôn sóng ngầm ,

Văn Võ Bá Quan, quyền thần quý nữ, cũng bị cuốn vào trong đó, Tề quốc,

lọt vào trong một dòng xoáy vô hình.



Lúc tin tức Cao Diễn bệnh tình nguy kịch truyền vào Bắc Sóc Châu thì Trương Khởi cùng A Lục đang ở trong sân thêu hoa.



Người mang tin tức đem nguyên do chuyện này nói một lần xong, vừa cung

kính đưa lên thư tay của Tiêu Mạc, vừa nhỏ giọng mà nói: "Phu nhân, thời cơ gấp gáp như thế, người ở phủ Thượng Thư không đủ, phải mượn đi mấy

hộ vệ." Chỉ sợ Trương Khởi lo lắng, người mang tin tức lại nói: "Thượng

Thư nói rồi, chỉ là mượn tạm , lập tức sẽ gặp trả lại. Phu nhân ngàn vạn lần không được khẩn trương."



Nghe được câu này, Trương Khởi ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: "Ý của Tiêu

Lang cận thân rất hiểu. Các hạ đem ba mươi hộ vệ này đi thôi. Thời khắc

mấu chốt , ngàn vạn lần không thể bởi vì một vị phụ nhân như ta mà làm

hỏng đại sự."



Nói lời này xong nhịp tim Trương Khởi đập có chút nhanh, bước thứ ba đã tới rất gần rồi.