Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 155 : Âm gian dương thế
Ngày đăng: 04:28 20/04/20
Trong lúc sắc mặt Trịnh Du tái nhợt, lệ rơi đầy mặt, giọng nói của người
truyền tin chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục: "Quận Vương còn nói, lúc ban
đầu nghị cưới đã từng thỏa thuận, Trịnh thị các người vĩnh viễn sẽ không vì Trương cơ không đúng hoặc vì Trương sinh con đẻ cái mà hà khắc giết cùng với nhục nhã, mà Quận Vương cũng sẽ trợ giúp mười con em của Trịnh thị tiến vào trong quân, hoặc là làm thống lĩnh, hoặc là phó tướng. Hôm nay, Trương cơ mặc dù đã không còn, ước hẹn ngày xưa, Quận Vương sẽ
không nuốt lời, hắn nhất định sẽ bồi dưỡng con em Trịnh thị nhiều hơn."
Thế đạo này, trong ngực có thi thư vạn sách, cũng không bằng đại đao
trong tay. Một điểm này, tất cả thế gia quyền quý đều sáng tỏ.
Chính là bởi vì sáng tỏ, cho nên các nhà quyền quý đều muốn con em của mình
có thể tiến vào trong quân, có thể trở thành tướng lĩnh, phải có tư
binh. Nhưng càng như thế , tiến vào trong quân, để được lên chức, lại
càng khó khăn. Cao Trường Cung nếu như không phải là huyết mạch Hoàng
thất, căn bản cũng sẽ không có cơ hội cầm binh tác chiến. Đặc biệt là
tháng trước, vốn đã hứa hẹn sẽ cho phép phế vua, hiện Tế Nam Vương Cao
Ân đang một đời phú quý, Cao Diễn liền bí mật bóp chết Cao Ân, đám quyền quý bọn họ sau khi biết được nội tình, càng thêm cảm thấy việc đời khó
đoán. Vì vậy, Trịnh thị tuy còn làm bộ làm tịch đối với Lan Lăng Vương,
cũng không để ý đến con mắt của người khác, tập trung tinh thần muốn
cùng hắn kết thân, thậm chí còn không tiếc nhượng bộ chuyện liên quan
đến Trương Khởi.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.
Nói tới chỗ này, người truyền tin rốt cuộc cũng vái chào, không quản Trịnh Du có phản ứng gì liền cúi đầu lui ra ngoài.
Lúc Trịnh Du không nhúc nhích ngồi ở trên giường thì văn võ đương triều
đang vì ngôi vị hoàng đế mà như dòng nước ngầm đang trào dâng sóng dữ,
còn ở Trấn Dương xa xôi, phủ Lan Lăng Vương phái một đội ngũ có quy mô
lớn hùng dũng, tiến về phía Nghiệp thành.
Mà tại một chỗ trên
núi cao ở phía tây Nghiệp thành sớm đã có một đội quân Hắc Giáp cùng với mấy trăm thợ thủ công đi tới nơi này. Chỉ mất bốn năm ngày ngắn ngủi,
bọn họ liền mở ra một mộ địa thật cao lớn.
Cái mộ địa này chẳng những cao lớn hơn nữa còn rất khí phái, ngay cả địa hình, cũng đặc biệt được thầy địa lý xem qua.
Mộ địa này, dựa theo quy cách của Quận Vương mà định ra, bởi vì thời gian
quá gấp, hiện tại mộ đã đào xong nhưng mộ táng dưới đất lại không tới
một phần hai mươi. Nó nằm ở khu mộ địa cánh đông, về sau có thời gian,
Lan Lăng Vương còn muốn đào cả mộ chủ, chuẩn bị trước phần mộ cho chính
mình. Trăm năm sau, hắn sẽ cùng A Khởi định cư lâu dài ở đây. Về sau gặp nhau ở chốn âm gian, hắn nhất định cầu xin sự tha thứ của nàng, để cho
nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn trầm luân địa ngục.
Quanh co
khúc khuỷu mà đến, hơn ngàn người trong đội ngũ tống táng, Lan Lăng
Vương mặc quần áo tang đi ở đằng trước, một tay nâng đôi chim nhạn, hai
bên tả hữu là đôi đồng nam đồng nữ, cầm cao dương, rượu gạo kê rải
xuống.
Phù thủy gọi hồn một tiếng, chiêng trống liền gõ vang
trời, còn có cả vàng mã tung bay, muôn dân bách tính vây ở hai bên, chỉ
khỏi Bắc Sóc Châu, đi tới phương Bắc .d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Ngồi ở trong xe ngựa, Trương Khởi lúc này mới phát hiện, mặt của A Lục thật đỏ, liền không hiểu hỏi: "A Lục, ngươi làm sao thế?"
A Lục đang mất hồn, thấy nàng hỏi hư vậy liền giật mình, vội vàng lắc đầu đáp: "Không có gì, không có gì." Trương Khởi nhớ lại, lúc mình bị Tô Uy dẫn vào một gian phòng trong tửu lâu thì người ở cùng với A Lục chính
là người có ngũ quan của dân tộc Hồ, một thiếu niên diễm lệ, nàng lập
tức cảnh giác mở to mắt, nghiêm túc hỏi: "Có người khi dễ ngươi rồi hả
?"
Đúng rồi, từ lúc gặp nhau lần đầu, thiếu niên kia đã có hành động cử chỉ quan tâm đến A Lục, chắc là đã có chuyển biến tốt rồi.
A Lục thấy Trương Khởi nói vậy , liền vội vàng lắc đầu, hốt hoảng nói:
"Không có, không có." Gương mặt lại đỏ lên như nhỏ ra máu.
"Thật không có?"
"Có, có một chút" A Lục nhỏ giọng trả lời, thấy Trương Khởi vọt ngồi xuống,
nàng bị sợ vội vàng nói: "Là ta khi dễ hắn", A Lục lặng lẽ rũ mi nhìn
xuống: "Mới vừa rồi ở tửu lâu hắn đã nói ngươi không tốt nên ta đã đánh
hắn mấy quyền....... Hắn đau đến mức nhảy dựng lên. Vì vậy, vì vậy, hắn
liền kéo ta lại, cắn lên miệng của ta một cái."
A Lục chỉ chỉ vào miệng, Trương Khởi lúc này mới phát hiện khóe miệng của nàng có chút hồng.
Thấy Trương Khởi thẳng tắp nhìn mình, A Lục đột nhiên nước mắt lưng tròng:
"A Khởi, ta nghe người ta nói qua, nếu nam nhân cắn vào miệng của nữ
nhân thì nữ nhân sẽ mang thai, không phải là ta sẽ sinh con chứ ?"
"Không thể nào."
"Thật?"
"Thật."
Thấy Trương Khởi đưa tay muốn kéo màn xe ra, A Lục liền sợ hết hồn, ngăn tay Trương Khởi lại, mặt hồng rực, nước mắt lưng tròng nói: "A Khởi không
được". A Lục mím môi, vừa dùng tay áo lau lệ, vừa nói: "Hắn cắn vào
miệng ta xong, ta sợ quá, liền, liền đá hắn một cước, hắn đau đến mức
ngã vật ra đất, nói thẳng, nếu như hắn đoạn tử tuyệt tôn, có thành quỷ,
cũng muốn bắt ta làm thê của hắn."
A Lục đưa ngón tay lên, nhỏ giọng bổ sung: "Hắn đau đến mức Tô Uy phải cho người nâng hắn lên xe ngựa......."
Nói như vậy là A Lục đã đánh thắng?
Trương Khởi nhìn A Lục, dừng động tác vém rèm lại. Thấy thế, A Lục lập tức cười tít mắt.