Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 185 : Gặp lại người quen

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Ngày hôm sau Trương Khởi tỉnh lại, dưới mắt nàng hơi xanh.



Tối qua núp ở trong ngực Lan Lăng Vươngrun run nửa ngày, cho đến lúc ngủ, nàng còn níu chặt lấy xiêm y của hắn.



Rửa mặt xong, ngồi lên xe ngựa lần nữa, Trương Khởi đã bắt đầu vô cùng sùng bái những văn sĩ kiếm khách chỉ mang theo mấy người làm, liền dám lưu lạc chân trời.



Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm, đặc biệt là buổi tối, quá đáng sợ mà bọn họ không hề sợ hãi.



Bởi vì lòng vẫn còn sợ hãi, nên sau khi lên đường một hồi lâu, nàng mới trán thoát khỏi ngực Lan Lăng Vương, dũng cảm ngồi một mình ở một bên buồng xe.



Dọc theo đường đi, trong đội ngũ đồng hành, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Trương Khởi. Xem dáng vẻ bọn họ, rõ ràng là rất muốn hiểu rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Lan Lăng Vương tao nhã như núi mặt không thay đổi ngồi ở đó, bọn họ dù có lòng, cũng không dám tiến lên.



Sáng sớm vẫn còn sương mù mịt mờ, gần tới trưa mặt trời lửa đỏ lại bay lên trời cao, phơi mọi người đến sốt nóng.



Lúc này, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Tăng nhanh hành trình."



Cần tăng tốc, nếu không chỉ sợ phải qua mùa đông ở đất tuyết lạnh lẽo này. Lan Lăng Vương nhìn sang cơ thể mảnh mai điển hình như cô nương Giang Nam của Trương Khởi.



"Vâng"



Đội ngũ cỡi ngựa rời đi cực nhanh. Trong ánh mắt tiếc nuối của những thương hộ, năm trăm người chạy ra ngoài như bão cát. Dù là xe ngựa Trương Khởi ngồi, cũng do bốn con ngựa tốt kéo, hơn nữa trong buồng xe chỉ có hai người, không hề nặng, nên tốc độ chạy của bốn con ngựa tốt rất là kinh người.



Chỉ nửa ngày, đội ngũ đã chạy được trăm dặm.



Nhưng bây giờ vẫn chưa ra khỏi quận An Định.



Nhìn bầu trời dần dần tối xuống, Trương Khởi không nhịn được nhỏ giọng nói: "Trường Cung, quái vật tối qua đó, người có thấy rõ là gì không?" ^d|đ/l/q!đ^ Nàng cắn môi thầm nói: "Sau đó ta nghĩ lại, cảm thấy giống như ngựa?" Sau khi hết kinh hoảng, nàng càng suy nghĩ, càng thấy quái vật kia chính là một con ngựa.



Lan Lăng Vương đang xem binh thư nghe vậy ngẩng đầu lên, hắn nhìn Trương Khởi một cái, nhàn nhạt nói ra: "Đó không phải ngựa!" Chỉ có bốn chữ, chỉ có bốn chữ, vừa nói xong hắn liền tiếp tục cúi đầu đọc sách.



Không phải ngựa. Vậy là cái gì? Đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy bầu trời dần dần tối đen ở ngoài trở nên đáng sợ!



Ban đêm lại phủ xuống.
Đứng trong góc, là hai người ăn xin. Mẫu thân tóc tai bù xù, từ sống mũi đến môi có một vết thương rất sâu.



Áo nàng ta rách nát, chân mang giày cỏ lộ ra ngoài đã cóng đến sưng đỏ.



Nàng ta đang ôm chặt một bé gái cỡ hai ba tuổi, tiểu cô nương kia da bọc xương, cóng đến thoi thóp.



Nhìn phụ nhân kia bất lực quỳ xổm ở góc tường, không nháy mắt nhìn con mình, trên mặt không có nước mắt, chỉ có một vẻ chết lặng như lòng đã thành tro. Môi Lan Lăng Vương giật giật, từ trong lòng móc ra mấy viên thuốc do nước Chu chế, định bước lên lại nghe Trương Khởi run rẩy kêu: “Nhân tỷ tỷ!”



Cơ hồ là đột nhiên, Trương Khởi lệ rơi đầy mặt, nàng lẩm bẩm kêu: “Tỷ ấy là Nhân tỷ tỷ, tỷ ấy là Trương Nhân!” Nói xong, nàng vội vàng đi về phía hai người ăn xin một lớn một nhỏ.



Ngày đó bệ hạ mở tiệc ở hoàng cung nước Trần, đã thưởng các cô tử có xuất thân kém trong các thế gia cho sứ giả hai nước. Trong Trương phủ, nàng và Trương Nhân đều có mặt. Lúc ấy Trương Nhân bị một ông lão nước Chu chọn đi, không ngờ gặp lại tỷ ấy ở đây thì đã thành bộ dạng này.



Trương Khởi bước một bước dài vọt tới trước mặt hai người ăn xin, khi Trương Nhân nâng lên gương mặt khô héo tóc tai bù xù, thẩn thờ nhìn nàng thì Trương Khởi liếc nhìn bé gái đang thoi thóp một hơi, quay đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.



Nàng nhìn Lan Lăng Vương, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Cứu đứa bé này.”



Nàng giương môi, khàn khàn, buồn bã nói: “Đây là tỷ tỷ trong Trương phủ của ta bị sứ giả nước Chu chọn đi. . .” Nàng nói tới chỗ này, Trương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Trương Khởi.



Trương Khởi vẫn còn nói chuyện với Lan Lăng Vương, bởi vì tâm trạng kích động, nàng không thể thu lại nước mắt, khiến tầm mắt mình mơ hồ. Thẳng tắp nhìn Lan Lăng Vương, nàng nghẹn ngào nói: “Lúc ấy ta và tỷ ấy được chọn, nhưng ta không bị nhìn trúng, tỷ ấy lại đến nước Chu. . . Trường Cung, A Khởi thật không biết , có phải có một ngày mình cũng sẽ bị hủy dung nhan đuổi ra ngoài, ôm đứa bé lưu lạc ở đầu đường.”



Dứt lời, nàng từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ chào hắn, rung giọng nói: “Xin người giúp tỷ ấy.”



Đứa bé có vẻ bệnh rất nặng, chỉ có thông qua hắn, mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất tìm được đại phu cao minh.



Thấy Trương Khởi cực kỳ bi ai xin mình như thế, môi Lan Lăng Vương run rẩy, hắn quay đầu nhìn qua bên cạnh để gió thổi khô hốc mắt ửng hồng. Chỉ đảo mắt, hắn lại quay đầu lại.



Đi đến trước mặt Trương Nhân, bế đứa bé từ trong ngực nàng ta lên, rồi hắn sải bước đi đến phía trước.



Thấy Trương Khởi lôi kéo Trương Nhân đuổi theo, Lan Lăng Vương đột nhiên ngừng bước chân, hắn quay đầu lại, hướng về phía Trương Khởi nói từng chữ từng câu: “Lần này, sẽ không!”



Nói ra bốn chữ này xong, hắn tiếp tục sải bước đi.