Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 210 : A Khởi, ta muốn lấy nàng!

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Hiển nhiên vận khí

của Lan Lăng Vương không tệ, mũi tên kia vừa vặn cắm ở giữa mạn sườn,

nên cũng không lo ngại lắm. Sau khi uống thuốc xong, hắn liền ngủ thật

say.



Mà Trương Khởi, vẫn nằm ở bên cạnh hắn, ai tới gọi cũng

không đi, cho đến ngày hôm sau khi Lan Lăng Vương hoàn toàn tỉnh táo

lại.



Nhìn hắn rốt cuộc cũng mở mắt ra, Trương Khởi không kìm được vui mừng gọi: "Trường Cung, Trường Cung", con ngươi vừa sáng ngời lên

lại nhanh chóng rơi nước mắt như mưa.



Thấy nàng khóc, Lan Lăng Vương cau mày lại, hắn nhìn Trương Khởi vỗ về: "A Khởi, ta tốt lắm, hiện tại đã vô sự rồi!".



"Ta biết, ta biết."



"Vậy vì sao nàng còn khóc như thế?"



"Ta vui mừng, không kìm được."



Nghe vậy, khóe miệng Lan Lăng Vương khẽ nhếch lên. Lúc này, lại thấy tiếng

Thành Sử truyền đến: "Phu nhân, thuốc nấu xong rồi". Trương Khởi liền

vội vàng tiến lên, nhận lấy chén thuốc từ trong tay hắn ta, sau khi đặt

chén thuốc lên trên bàn, nàng cẩn thận đỡ Lan Lăng Vương dậy, cẩn thận

đút cho hắn từng thìa một.



Lan Lăng Vương chau mày lại uống vài ngụm, ánh mắt liếc về phía Thành Sử đang đứng một bên: "Tại sao còn chưa đi?".



"A, Vâng".



Thành Sử khom người lùi ra, Trương Khởi liền ở phía sau hỏi: "A Sử, những thích khách kia là ai, có thể tra rõ không?".



Thành Sử quay đầu lại, hắn ta lắc đầu nói: "Dương Thụ Thành vẫn đang tra!".



Trương Khởi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải tra ra bằng được, nếu không, ta sợ sẽ còn có lần sau!".



"Đúng, đúng vậy!", Thành Sử mặt ủ mày ê lui ra ngoài.



Lan Lăng Vương dưỡng thương ước chừng mười ngày, trong mười ngày này,

Trương Khởi cực nhọc ngày đêm, hầu hạ chăm sóc cho đến khi nghe thấy đại phu tuyên bố hắn hoàn toàn khỏi hẳn mới thôi.



Mà cũng trong mười ngày đó, Dương Thụ Thành vẫn không tra ra thích khách là ai.



Lan Lăng Vương có thân phận bậc nào? Lần này hắn bị đâm, không chỉ có hộ vệ của hắn, mà ngay cả Trần đế cũng bị kinh động. Sau khi tra xét một

phen, Trần đế hoài nghi vài đám người, nhưng đến cuối cùng lại không có

đủ chứng cớ.



Ngoài việc Trần đế vô cùng xấu hổ, thì từ sau sự

kiện này xảy ra, Trương Khởi cũng không còn bướng bỉnh chống lại Lan

Lăng Vương giống như trước nữa. Sau khi trải qua cảm giác khủng hoảng

mất mát, hiện tại ở chung một chỗ, nàng lại tựa như lúc ban đầu, mềm mại yêu kiều dựa vào hắn. Đối với hắn vừa dịu dàng vừa chăm sóc ân cần,
Lời của hắn vừa thốt ra, Thành Sử bên cạnh liền trưng vẻ mặt cợt nhã đáp:

"Quận Vương, cái này cùng với thời gian không liên quan, nhưng lại liên

quan rất nhiều đến hoàng kim. Chỉ cần có nhiều tiền thì nửa ngày cũng đủ rồi". Đáng tiếc, lời của hắn vẫn chưa nói hết, liền bị Dương Thụ Thành

một cước đá ra xa.



Đuổi hai người này đi, Lan Lăng Vương mới cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi.



Giờ phút này, Trương Khởi cũng đang lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi xinh đẹp

mở to không chớp. Từ trong ánh mắt của đối phương, họ nhìn thấy bóng

dáng của bản thân, cùng với vui sướng tràn đầy.



Cầm lấy tay của hắn, Trương Khởi dựa vào trong ngực người nào đó, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nào mới lên đường trở về đất Tề?"



"Thời gian chưa tới, chờ bệ hạ thúc giục thúc giục lần nữa đã".



Những lời này mới nói được ba ngày, Lan Lăng Vương đã lại nhận được thư bồ

câu từ Nghiệp Thành gởi tới : "Đột Quyết đã phá thành Hoàn Châu, Trường

Cung, nhà của ngươi là nước Tề ? Hay là nước Trần?".



Cao Trạm đang chất vấn hắn, rốt cuộc nhà của hắn là Tề quốc, hay còn là Trần quốc?



Mà lúc này đây, Lan Lăng Vương mới tiến vào Kiến Khang, vẫn chưa tới hai

tháng! Chỉ mới hai tháng, đã nhận được tin trách phạt như vậy, sắc mặt

Lan Lăng vương lập tức tái xanh.



Dương Thụ Thành vẫn không nhúc nhích đứng ở đằng trước hắn, sắc mặt của mỗi người, đều có chút khó coi.



Bệ hạ nói chuyện cũng quá khinh thường rồi, câu nói tru tâm đến bực này, thực dễ dàng nói ra như vậy được sao?



Lúc này, Lan Lăng Vương bước đi thong thả ở trong sân đột nhiên ngừng lại,

hắn lạnh lùng nói: "Cao Trạm đã tùy hứng đến nước này rồi !". Biết rõ

Lan Lăng Vương là một dũng tướng có một không hai, biết rõ hắn là người

trung thành hết mực, biết rõ hắn đi tới Trần chỉ chưa tới tháng hai mà

thôi. Dưới tình huống như thế, lời nói khắc nghiệt kia, có lẽ còn muốn

nói rằng, người có tâm tính này, sao có thể là nhất quốc chi quân?



Dừng một chút, hắn đột nhiên gọi: "Thành Sử."



"Có thuộc hạ!".



"Nếu để ngươi dẫn theo hơn ba trăm người ở lại canh giữ nơi này, che chở cho phu nhân. Ngươi có thể bảo vệ cho nàng chu toàn?"



Lời này vừa nói ra, chúng hộ vệ đều đồng loạt ngẩng đầu lên. Lan Lăng Vương đây là ý gì? Muốn để Trương Khởi ở lại Trần sao? Giữ nàng ở chỗ này,

vốn cũng không phải là chuyện lạ, nhưng những hộ vệ này lại vô cùng rõ

ràng, Quận Vương ngay cả một ngày cũng không nguyện ý chia lìa với

Trương thị. Giữ nàng ở chỗ này, hắn chịu sao?



Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Cao Trường Cung cười khổ nói: "Tâm tính của Cao Trạm, ta không tin được!".



Thì ra là như vậy, hắn sợ Cao Trạm nổi lên tâm tư với Trương Khởi, muốn chỉ tay về nàng hay sao?