Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 212 : Không chịu hòa ly vậy thì hưu thê
Ngày đăng: 04:29 20/04/20
Cố gắng kìm xuống hận ý, Trịnh Du mỉm cười, dịu dàng liếc nhìn Lan Lăng Vương, rồi quay sang
gắt giọng với Trương Khởi: "A Khởi, ngươi xem phu quân chúng ta lại đang nói chuyện cười rồi".
Sau khi nói ra những lời này, Trịnh Du lấy tay che miệng, "A" một tiếng, sau đó lại nói tiếp: "A Khởi muội muội,
sao tỷ tỷ lại nghe nói Chu chủ Vũ Văn Ung và muội quan hệ không cạn?
Thời gian trước khắp phố lớn hẻm nhỏ đều là lời đồn đãi, nói rằng ái phi của Vũ Văn Ung bị mất tích, đang muốn phái sứ thần đến hỏi tội Bệ hạ
đấy!".
Trịnh Du lời nói xong, khắp nơi liền yên tĩnh lại. Dương
Thụ Thành, cùng với đám người Thành Sử đồng loạt nhìn về phía Lan Lăng
Vương, vẻ mặt không giấu được lo lắng.
Lan Lăng vương còn chưa mở lời, giọng nói kiều mị mềm mại của Trương Khởi đã dịu dàng vang lên: "A Du nhất định đã nghe lầm rồi. Vũ Văn Ung là ai cơ chứ? Hắn thế nhưng là nhất quốc chi quân, ái phi của hắn, nào có đạo lý mất tích? Theo ta
thấy , hơn phân nửa là ban cho thần tử nào rồi?".
Trả lời Trương
Khởi không phải là Trịnh Du, mà là Lan Lăng Vương, hắn liếc Trịnh Du một cái, lạnh nhạt nói: "A Du quả thật nghĩ sai rồi. Vũ Văn Ung vứt bỏ Lý
phi, đã tìm về rồi, hiện đang ở trong cung Trường An". Dừng một lát,
trong khi Trịnh Du và Trương Khởi cùng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía
hắn thì Lan Lăng Vương liền cười cười nói tiếp: "Lý phi nương nương kia
ta cũng đã từng nhìn thấy, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc thế gian khó
gặp. Vũ Văn Ung sau khi tìm lại được nàng cực kỳ vui mừng, Lý phi nương
nương cũng rất vui mừng, ngày đó gặp nhau, người còn ban cho ta một
miếng ngọc bội đấy."
Dứt lời, Lan Lăng Vương móc từ trong lòng ra một mảnh ngọc bội, thuận tay đưa cho Dương Thụ Thành bên cạnh, rồi lại
chậm rãi nói: "Nếu lời đồn đãi đã xôn xao khắp nơi, vậy thì chuyện này
không thể khinh thường được. Dương Thụ Thành, ngươi cầm mảnh ngọc bội mà Lý phi nương nương ban cho ta dâng lên bệ hạ, sau đó tường thuật lại sự tình ở Trường An thực hư thế nào cho bệ hạ biết."
"Vâng.", Dương Thụ Thành cung kính nhận lấy mảnh ngọc bội kia. Xoay người lên ngựa, đảo mắt liền hất bụi mà đi.
Nhìn sắc mặt Trịnh Du biến đổi, lúc xanh lúc trắng, cùng với sóng mắt lưu
ly, tựa như phát sáng của Trương Khởi, khóe môi Lan Lăng Vương khẽ vểnh
lên dắt tay Trương Khởi đi về phía xe ngựa: Phái chừng 500 thân vệ, với thời gian nửa năm, tìm kiếm từ dân gian một đại mỹ nhân có hai phần
tương tự với Trương Khởi hiến tặng cho Vũ Văn Ung. Nếu theo đúng như
lời Trương Khởi miêu tả về tính tình của Vũ Văn Ung. Thì mỹ nhân trời
sanh có phong thái khoan hậu, nhu tình như nước tất nhiên sẽ thích hợp
với Chu chủ này. Mặc dù Lan Lăng Vương cũng hiểu kể cả mỹ nhân này không thích hợp thì Vũ Văn Ung cũng sẽ nhận lấy, cho dù Cao Trường Cung hắn
không cho mỹ nhân này sửa họ thì Vũ Văn Ung cũng sẽ biến nàng ấy trở
thành Lý phi.
Cũng từ chuyện này, Lan Lăng Vương đột nhiên đối
với võ tướng Tô Uy vốn không quen biết liền có chút cảm kích. Hắn nghĩ,
khi Tô Uy mang Trương Khởi đưa đến chỗ Vũ Văn Ung nhất định đã nghĩ tới
hậu quả sau này, cho nên, mới để cho Trương Khởi nói dối là mình họ Lý .
Lại quay sang Phương
lão đứng bên cạnh Dương Thụ Thành giao phó mấy câu, Lan Lăng Vương lúc
này mới đưa mắt nhìn Trương Khởi, dịu dàng cười nói: "A Khởi, chúng ta
đi thôi".
"Vâng".
Nhìn bọn họ tay nắm tay, sóng vai rời đi, Trịnh Du vẫn cứng đờ đứng ở nơi đó, bao lâu vẫn không nhúc nhích.
Nàng ta bất động đứng đó, đàm người hầu, ai cũng không dám tới khuyên can,
ai nấy đều đứng ở đằng xa mà nhìn, chỉ thỉnh thoảng châu đầu ghé tai bàn luận mấy câu.
Không cần nghe, Trịnh Du cũng biết, những người
này nhất định là đang cười nhạo mình. Tất cả mọi người đều đang cười
nhạo nàng ta, chưa đến một ngày, chỉ sợ cả Nghiệp Thành cùng với Tấn
Dương cũng đều biết chuyện cười này!
Thật tốt cho một Cao Trường
Cung, thật tốt cho một Cao Trường Cung! Hắn lại dám nói, hưu nàng ta!
Chỉ vì tiện nhân xuất thân thứ nữ kia mà muốn hưu thê!
Từ đêm
tân hôn hắn liền cách xa nàng ta, từ biệt hai năm, nàng ta cũng không hề oán trách hắn nửa lời. Hắn phiêu dạt đến chân trời góc biển, nàng ta
cũng không để ý, mặc cho người đời xem thường cùng khi dễ, nàng ta cũng
không hề trách hắn nửa câu. Mà hắn vừa về đã đẩy nàng ta đến nơi dành
cho khách, còn nói muốn hưu thê!
Người này, sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy, sao có thể bất tín vô sỉ như thế?
Chìm đắm trong khổ hận vô biên, Trịnh Du đột nhiên "ộc" một tiếng, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng với thân thể lung lay sắp đổ kia, Phương
lão đi tới một bên không nhịn được liền dừng bước. Hài tử này chính là
không nghĩ thấu, ban đầu nàng ta xuất giá cũng dẫn theo nha hoàn thiếp
thân, nhưng sau hai năm bị đánh đánh đuổi đuổi, thì hiện tại nha hoàn
kia cũng đã không còn thực tâm nữa rồi. Từng người một nhìn chủ tử nhà
mình tức giận đến hộc máu, cũng vẫn không dám tới gần!
Còn có cả
Thu công chúa cùng với Lý Ánh, ai cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng
ta, nhưng nàng ta lại không nhìn thấy được, ngoài mặt là đúng là còn hữu hảo vừa cười vừa nói, nhưng lòng người cũng là tim là thịt nếu không
dụng tâm thì qua thời gian dài, ai cũng không phải là người ngu, sao có
thể không nhìn ra được chứ?