Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 215 : Đồng ý hòa ly

Ngày đăng: 04:29 20/04/20


Giống như các tướng, Lan Lăng Vương cũng mím chặt môi, mặt sầu lo.



Chờ giọng nói của mọi người ngừng lại, hắn lạnh lùng nói: "Hơn nữa, hắn còn tính vươn tay về phía A Khởi của ta. Chẳng qua ta duy trì thái độ quá

cương quyết, lại có năng lực từng này, cho nên mới kiêng kỵ."



Sắc mặt chúng tướng của càng khó coi hơn. Trương Khởi là nữ nhân của Lan

Lăng Vương, cũng là chủ mẫu của bọn họ. Nếu như Cao Trạm thật muốn vươn

tay về phía của nàng..., kết quả sau cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận!



Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Với chuyện Kinh châu, bệ hạ

không hề hứng thú, hắn triệu kiến ta chuyến này, căn bản chưa từng nhắc

tới. Theo như lời ở bên trong, những chuyện này đều là một chút chuyện

thị phi của phụ nhân và gia quyến." Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương

ngẩng đầu lên, hắn mím môi, nói từng chữ: "Chư khanh, quốc chủ hoang

đường, chúng ta không thể không phòng."



Chúng tướng đều hiểu ý tứ của hắn, đồng loạt cúi đầu ôm quyền: "Quận Vương nói phải!"



Dương Thụ Thành đứng ở bên ngoài, thấy mọi người trong thư phòng bắt đầu

thương nghị chuyện này, từ từ, hắn ôm lấy cổ bị gió lạnh thổi đến cứng

đờ.



Quay đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn một lúc, vẻ mặt hắn dễ chịu, biểu tình có chút tịch mịch bi thương.



Ở bên trong Tây Uyển, Trịnh Du ngồi ngay ngắn trong phòng ngủ.



Từ khi bị buộc phải dời đến nơi này, cả người nàng càng lộ vẻ ủ dột. Nghe

thấy giọng nói nhỏ của đám người hầu từ bốn phía truyền tới, tâm tình

Trịnh Du cực kỳ phiền não. Trong bụng căm hận nói: bọn nô tài kia đều ở

đây bàn tán cười nhạo ta!



Nghĩ tới đây, nàng vụt đứng lên. Mới

vừa vọt tới cửa phòng, nàng cắn răng đứng lại, gọi: "Người đâu. Thay

quần áo cho ta, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn trở về Trịnh phủ."



"Vâng."



Chúng tỳ nữ vừa đem đồ chuẩn bị tới, lại thấy Trịnh Du không nhúc nhích đứng ở đó.



Thời gian này nàng thường như vậy, chúng tỳ nữ nhìn thoáng qua lẫn nhau, cúi đầu xuống.



Trịnh Du đờ đẫn đứng ở đó, tuyệt vọng thầm nghĩ: Trở về Trịnh phủ có ích lợi

gì? Trở về Trịnh phủ thì có ích lợi gì? Cao Trường Cung bây giờ, không

phải là người ban đầu đề nghị cưới với nàng. Lúc ấy, mẫu thân của nàng

còn có thể hô to gọi nhỏ với hắn. Hiện tại, cho dù tộc trưởng Trịnh thị


Mặc

dù, nàng đã sớm biết sẽ có trường hợp này, mặc dù, nàng đã sớm biết, vô

luận mình làm cái gì, hắn đều không thấy được, hắn vĩnh viễn chỉ biết

thương tiếc tiện nhân dối trá làm ra vẻ đó, mà không phải mở mắt thấy rõ sự thật. Cho dù nàng hiểu rõ tất cả, nhưng một lần nữa lại gặp phải,

lại một lần nữa thấy Lan Lăng Vương toàn tâm toàn ý bảo vệ Trương Khởi,

Trịnh Du vẫn cảm thấy ngực đau nhức.



Trong đau đớn, nàng từ từ ngồi xổm người xuống, đôi tay bụm mặt, ô ô khóc lớn lên.



Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng làm sao bây giờ? Hiện tại nàng tuyệt vọng,

cũng muốn hòa ly rồi, nhưng Dương Tĩnh, Lâu Nguyên Chiêu, bọn họ cũng đã không cần nàng nữa, nàng phải làm sao bây giờ?



Chẳng lẽ cứ như

vậy đi ra ngoài, gả cho một người con thứ nổi trội không có thế lực hoặc thương hộ? Sau đó cả đời này, đều thấp hơn tiện nhân Trương thị này,

thấp hơn bọn tỷ muội thứ xuất kia một cái đầu? Không đúng, không chỉ

một, là mấy, là mấy đầu!



Nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không có đường đi, ai tới nói cho nàng biết nên làm cái gì?



Bàn tay Trịnh Du bụm mặt, khóc đến tuyệt vọng mà không tiếng động, loại

khóc thút thít này, cho dù ai cũng có thể nhìn ra nàng đang cực độ bi

thương. Lan Lăng Vương nhíu mày, ý bảo chúng tướng cùng Trương Khởi tản

đi, sau đó cất bước đi tới trước mặt của Trịnh Du.



Đợi đến tiếng

khóc của nàng dừng lại, giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương trong bầu trời đêm bình tĩnh truyền đến: "A Du, đừng chà đạp mình nữa. Hòa ly với ta, đã vui vẻ gặp nhau thì hãy vui vẻ chia tay thôi."



Hắn nhìn

nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Nàng cũng biết, lúc ta còn nhỏ đã giết

người, một khi đã độc ác hạ quyết tâm, thì là chuyện gì cũng có thể làm ra. Bây giờ nàng hòa ly, chẳng những có thể bảo toàn danh tiếng, còn có thể bảo toàn tất cả. Nếu chờ ta bỏ nàng, nàng cái gì cũng không có."



Trịnh Du không trả lời hắn, chỉ khóc nức nở.



Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, lại hỏi: "A Du, buông tha như vậy, không tốt sao?"



Từ từ, Trịnh Du ngẩng đầu lên. Cặp mắt nàng sưng đỏ nhìn khoảng không phía trước, thì thào nói: "Được."



Cái gì? Nàng đồng ý? Lan Lăng Vương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.



Trịnh Du nâng lên hai mắt sưng đỏ, nhưng không nhìn về phía hắn, mà là dùng

khăn tay lau, khản giọng nói: "Cho thiếp thời gian ba tháng, chờ thiếp

sắp xếp xong xuôi đường lui, sẽ cùng chàng hòa ly."