Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 243 : Kết cục (hạ)

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Thấy Lan Lăng Vương hoảng hốt rời đi, ánh mắt Trương Khởi chợt lóe lên.



Không lâu sau, nàng nhẹ giọng ra lệnh: "Người đâu!".



"Vâng"



"Gọi đám người Thành Sử, Lý Tướng vào trong Thiên Điện".



"Vâng!".



Đảo mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.



Thấy Cao Vĩ dần dần nắm chặt triều chính, các đại thần Tề quốc, bắt đầu

tuyệt vọng với Hoàng đế vốn tưởng rằng mềm yếu dễ nghe lời này.



Một ngày kia, Cao Vĩ theo sở cầu của Nhũ mẫu, thế nhưng lại hạ lệnh, bắt

đầu phong quan cho những nữ nhân trong hậu cung. Bắt đầu từ Nhũ mẫu của

hắn, rồi đến các cung nữ.



Càng về sau, toàn bộ 500 cung nữ trong

hoàng cung đều được Cao Vĩ làm quận quan, mỗi cung nữ ai cũng được ban

cho một chiếc váy giá trị vạn Kim cùng chiếc bàn trang điểm có giá trị

tương tự.



Vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay cả trâu ngựa gà chó gì gì

đó cũng được hắn phong quan, mà địa vị này lại còn sánh ngang với các vị đại thần. Ví dụ như con ngựa của hắn được phong làm Xích Bưu Nghi ngang hàng với Tiêu Dao quận quân, Lăng Tiêu quận quân. Đã vậy ngay cả gà

chọi cũng được mở phủ, sắc phong thành Gà chọi quận quân.



Tiếp

theo đó, Cao Vĩ bắt đầu thực hiện những công trình xây dựng rầm rộ, mười hai toà cung điện ở Tấn Dương, mà điêu khắc Đan Thanh lại khéo léo

tuyệt vời, so Nghiệp Thành hoa lệ hơn nhiều. Những trân bảo trong nội

cung thường thường là buổi sáng yêu thích không buông tay nhưng buổi tối liền coi như giày cũ, tùy ý ném vứt bỏ.



Hắn cũng cho đẽo hai tòa Đại Phật trên núi Tấn Dương, đám thợ thủ công hết ngày dài lại đêm

thâu, làm việc miệt mài, buổi tối dùng dầu làm nhiên liệu đốt sáng, chỉ

trong một đêm tiêu tốn hơn mấy vạn hộp dầu, khiến cho mười mấy dặm xung

quanh đều được chiếu sáng như ban ngày.



Tề quốc liên tục bị đánh

bại, thực lực vốn đã vốn đã tiêu hao lớn mà hiện tại Cao Vĩ còn làm ra

những hành vi này, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Trong khoảng thời

gian ngắn, triều cương rối loạn, sức dân điêu tận, lao dịch phồn trọng,

thực lực suy yếu cùng cực.



Mà Cao Vĩ căn bản không coi trọng

những điều đó, hắn tự xưng là "Thiên tử vô sầu", suốt ngày gảy đàn tiêu
Trương Khởi vẫn còn nằm ở trên

đất, nàng liều mạng tiếp tục nức nở: "Nhi tử của chúng ta, giờ đã như

hoa như ngọc như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng nhìn cũng cảm thán cực

kỳ. Cũng không biết thằng bé sau khi lớn lên, không có cha mẹ che chở,

sẽ rơi vào bước đường nào?".



Lời này vừa dứt, Lan Lăng Vương chợt quát ra tiếng: "Đừng nói nữa!"



Hắn đứng bật dậy, quay đầu nghiến răng trừng mắt mà nhìn Trương Khởi, nhìn

chằm chằm một lát, liền rũ mắt xuống nói: "Ta...ta sẽ bắt tay an bài

chuyện rời đi!".



Một câu nói vừa rơi ra, Trương Khởi lập tức mừng như điên ngẩng đầu lên, mà ở một nơi cách đó không xa, đám người Thành

Sử càng thêm vui vẻ ra mặt.



Lan Lăng Vương làm việc, từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ vang dội, hắn đã quyết định rời đi, liền bắt tay bố

trí ngay. Sau một lần rồi một lần ra trận, hơn một ngàn thân vệ đã bị

"Tử vong", một ngày kia, hắn đang đến nhậm chức ở Ti Châu thì đột nhiên biến mất. Mà sau khi hắn biến mất, những thân vệ còn ở lại Nghiệp

thành, Tấn Dương cũng lục tục trở về gia quyến.



Lúc Tề Chủ Cao Vĩ nhận được tin Lan Lăng Vương biến mất cũng là lúc hắn vừa lấy được một

mỹ nhân tuyệt sắc, Phùng Tiểu Thương. Ôm mỹ nhân trong ngực, uống rượu

ngâm thơ, nhìn các cung nữ ca múa, người được mệnh danh là "Thiên tử vô

sầu" lúc nghe thấy tin đó của Lan Lăng Vương cũng chỉ nhàn nhạt "À" một

tiếng, chứ không thèm nói đến tiếng thứ hai.



Tháng tư năm công

nguyên 566, trong thành Hàng Châu phong cảnh đẹp như tranh vẽ, xuất hiện một đội thương lữ đường xa dừng chân trú lại. Đội thương lữ này sau khi tiến vào thành Hàng Châu liền hóa thân biến đổi trở thành một phú hào ở địa phương.



Có điều, cho dù nhiều người Hàng Châu có tò mò với

đôi vợ chồng hào thương kia thế nào, cũng không thể nào nhìn được diện

mạo thực của bọn họ .



Trong cảnh loạn thế đó, phong vũ biến ảo vô thường, mười mấy năm sau, Vũ Văn Ung nước Chu đã khuất núi, con hắn sau khi thượng vị lại trở thành một hôn quân hoang đường có thể sánh ngang

với Tề quốc. Vị Chu chủ này đã lập ra sáu hoàng hậu, mà yêu thích nhất

chính là cưỡng đoạt thê tử của đại thần.



Lại qua mấy năm, Tùy Văn Đế Dương Kiên thống nhất nam bắc, khoác hoàng bào, theo lệ tân hoàng

cầu xin thịnh trị, từ đó thiên hạ cũng được sống trong thái bình thịnh

vượng. Mà lúc này, tại thành Hàng Châu, một đôi phu thê ẩn cư với đời

dưới thời đại loạn, sau khi thiên hạ đại hưng rốt cuộc cũng lộ ra diện

mạo thật của mình. Đến đây, người đời mới biết, Lan Lăng Quận Vương bách chiến bách thắng của nước Tề ngày xưa cùng với tuyệt đại mỹ nhân Trương Khởi, những năm tháng qua đã đến ẩn cư ở Hàng Châu.



(Hoàn chính văn )