Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 250 : Ngoại truyện 7

Ngày đăng: 04:30 20/04/20


Trương Hiên yên lặng liếc mắt nhìn Cao Ngai, hơi nhíu mày.



Không muốn hắn nhận ra mình nên Cao Ngai cúi đầu, tránh ra. Cho đến khi Trương Hiên cất bước rời đi, cậu mới ngẩng đầu lần nữa.



Đến thành Kiến Khang rồi, Cao Ngai chỉ dừng lại năm sáu ngày liền rời đi. Bây giờ thành Kiến Khang, hàng đêm sênh ca, từ trong ra ngoài đều lộ ra bệnh trạng xa hoa, hoàn toàn khác Tùy, điều này làm cho mọi người thường thấy chuyện đời thật buồn bực, luôn có cảm giác bi thương, vì vậy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của họ, Cao Ngai chỉ đành phải rời đi sớm.



Cậu đi tới ngoài thành Hàng Châu thì xa xa liền thấy một chiếc xe ngựa trên đường lớn.



Thấy dấu hiệu quen thuộc trên xe ngựa kia, đám người Thành Sử phát ra một tiếng hoan hô, phóng ngựa liền vội xông đi.



Không bao lâu, đoàn người Cao Ngai liền vọt tới chỗ gần đó.



Lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa cũng chạy nhanh về hướng này. Nhưng được chừng trăm bước thì xe ngựa kia liền ngừng lại, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục đỏ đi ra từ trong xe ngựa.



Thiếu nữ đưa đầu nhìn ra phía trước xe ngựa, yên lặng nhìn về phía đám nam tử áo đen của Cao Ngai quan sát mấy lần xong, rồi cặp mắt sáng lên quay đầu lại kêu: “Mai tỷ tỷ, thật sự là hắn!”



Âm thanh của thiếu nữ vừa ngừng, màn xe ngựa liền được vén lên, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ăn mặc xinh đẹp, cử chỉ đoan trang tao nhã lập tức đưa đầu ra.



Mai tỷ tỷ - thiếu nữ xinh đẹp yên lặng nhìn nam tử áo đen một cái, mắt lộ ra vẻ vui mừng, nàng nhỏ giọng nói: “Lần này, không thể bỏ lỡ nữa.”



Đang lúc ấy thì, đám người Cao Ngai đã hội hợp với nam tử áo đen kia, Mai tỷ tỷ thấy họ hi hi ha ha với nhau, một thiếu niên diện mạo tầm thường trong đám người còn kêu nam tử áo đen kia là “Phụ thân”, trong ánh mắt nàng ta liền lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhỏ giọng nói ra: “Ta biết ngay, thê tử của chàng ấy không gì hơn thế này.”



Nam tử mặc áo đen này tuấn mỹ hiếm thấy như thế, con chàng lại tướng mạo bình thường, vậy không phải do chàng có thê thất dáng dấp bình thường thì còn thế nào?



Thấy ánh mắt Mai tỷ tỷ lóe sáng nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen, thiếu nữ áo đỏ không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng Mai tỷ tỷ à, hắn ta đã có con trai đấy. Dù hắn nguyện ý hưu thê cưới tỷ thì tỷ cũng chỉ là kế thất.”
Cao Ngai vừa lui, xe ngựa liền khởi động, Mai tỷ tỷ chỉ có thể đứng đó mặc cho đội ngũ quyền quý này rời khỏi tầm mắt của mình.



Lúc này, cũng không thiếu người đi đường chú ý tới một màn này, đang chỉ chỉ chõ chõ nàng ta.



Chỉ là, Mai tỷ tỷ chưa bao giờ để ý ánh mắt của người đời, nàng ta chỉ cúi đầu, suy nghĩ chỗ sai của mình lúc nãy: vừa rồi thiếu niên kia có một lời nói đúng, chàng ấy một không ngu, hai không phải chưa từng gặp nữ nhân, cho nên kỹ xảo của mình vô dụng với chàng ấy. Đúng rồi, lần này nàng còn phạm vào một lỗi lớn, đó chính là nàng không nên lựa chọn lúc có nhiều người để thực hiện. . . . Nhưng việc này thật không trách được nàng, lần trước gặp chàng ấy, đã là chuyện của nửa năm trước, nàngsợ bỏ qua cơ hội gặp mặt lần này, sau đó phải chờ nửa năm một năm nữa!



Từ từ ngẩng đầu, Mai tỷ tỷ cắn răng nhìn chằm chằm đội ngũ đi xa, thầm nghĩ: xem ra kế hoạch của ta tiêu rồi, bực quyền quý này đã trải qua buội hoa, đã biết rõ kỹ xảo của các nữ nhân. Lần sau, ta không thể tìm mục tiêu quyền quý cỡ này nữa.



Khi Mai tỷ tỷ suy nghĩ thì bên kia đám người Cao Trường Cung đã đi ngang qua thiếu nữ áo đỏ đang chạy ngược lại đón nàng ta.



Nhìn xe ngựa quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Mai tỷ tỷ mỉm cười nói: tên ngu xuẩn kia ít nhất cũng còn có ánh mắt. Đảo mắt, nàng ta lại cúi đầu xuống, suy nghĩ, cần đi đâu tìm được mục tiêu diện mạo gia thế tiền tài đầy đủ mà chưa tiếp xúc với nữ nhân nhiều? Cũng thế, nữ nhân vừa thông minh vừa mỹ lệ lại có thủ đoạn như nàng, làm kế thất rất đáng tiếc. Tìm nam nhân chưa thành thân, trực tiếp làm chánh thất, chẳng phải tốt hơn?



Đoàn người Cao Trường Cung từ từ chạy vào thành Hàng Châu.



Đi tới đi lui, Cao Ngai đột nhiên nói: “Thành thúc, thúc phái người tìm người kia, nói rõ với hắn cõi đời này không có Lệ Cơ đi. Ách, thúc trực tiếp nói với hắn ta, Lệ Cơ là ta phái nam nhân giả trang, vì để làm hắn ta ghê tởm.”



Ah, sao tiểu lang quân của mình lại đổi ý rồi hả?



Đối diện ánh mắt của Thành Sử, Cao Ngai duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một tiếng, nói: “Ta không phải phát hiện thủ đoạn cũng chia cao thấp sao! Thúc xem vừa phụ nhân kia thủ đoạn thật là quá không vào mắt. Ai, người kia dầu gì cũng là nhân vật số một, há có thể bị một nữ nhân mai một hùng tâm tráng chí? Phải khiến hắn tỉnh táo lại. Sau đó chúng ta dùng kế sách đàng hoàng đánh nhau một cuộc, mới ra dáng nam nhi!”



Lời nói này khiến Thành Sử không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Khi hai người cười cười nói nói thì phía trước truyền đến một hồi tiếng hoan hô. Cao Ngai ngẩng đầu nhìn lên, chính là nhi tử và nữ nhi nhà A Lục, đang hô to gọi nhỏ chạy về phía họ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên nụ cười rực rỡ của họ thật giống như hoa mùa xuân.



Hết.