Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 33 : Tản đi

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Đi tới đằng sau đám cô tử Trương gia, Trương Khởi quyết định không có chuyện quan trọng thì sẽ không rời đi.



Giờ phút này, trong hoa viên vẫn còn đang sôi nổi hào hứng bàn khúc hợp tấu "Tiêu Diêu Du" của bệ hạ và Tiêu Mạc. Tân Đế mới kế vị, nước Trần phồn

thịnh, dù Hoàng thất hay các đại thế gia cũng đều thích những nhạc khúc

ca tụng thái bình thịnh thế lại có vẻ cao nhã tự tại này. Vì vậy chỉ

trong một lát, nhạc kỹ Tiêu phủ đã học lại Tiêu Diêu Du, đang diễn tấu ở đó.



Trương Cẩm vào bữa tiệc, nhìn thấy Hoàng đế nhưng không nhìn thấy Tiêu Lang yêu dấu, trong lòng có chút phiền muộn cũng có chút căm

tức. Thấy bóng dáng Trương Khởi vẫn như ẩn như hiện trong bóng tối ,

không khỏi lườm nàng, khẽ quát: "Đi ra ngoài! Lén la lét lút như vậy

thật làm cho người ta chán ghét."



Trong ánh mắt đồng tình với

cảnh ngộ chịu mắng của A Lam, Trương Khởi đi ra. Nàng cúi đầu, đôi tay

nắm vạt áo thật chặt, bộ dáng để người tùy ý đánh chửi.



Trương

Cẩm thấy thế, khẽ hừ mấy tiếng, xung quanh nhiều người như vậy, nàng nào dám dạy dỗ Trương Khởi? Chỉ trợn mắt nhìn Trương Khởi, nghiến răng

nghiến lợi khẽ mắng: "An phận một chút cho ta!"



Lúc này, cách đó

không xa truyền tới một tiếng gọi cô tử Tiêu thị, Trương Cẩm vội vàng

nặn ra một nụ cười đáp một tiếng, dẫn theo A Lam đi tới. Nhìn thấy

Trương Khởi cũng định đi theo, liền quay đầu lại lườm nguýt nàng.



Trương Khởi biết điều dừng bước.



Nàng đưa mắt nhìn Trương Cẩm đi xa, nghĩ ngợi: Lần này là cô không cần ta theo đấy.



Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà lùi vào trong bóng tối, tĩnh tâm chờ tiệc tan.



Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, Trương Khởi tính toán canh giờ, nghĩ

rằng hơn nửa canh giờ nữa thì tiệc sẽ tan. Vốn là nam nữ gặp mặt, đương

nhiên phải chọn một ngày hoa Xuân nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoặc

du hồ hoặc dạo chơi. Trong lúc rong chơi ở hồ núi, nhìn về hình bóng mỹ

nhân phía xa, quần áo tung bay, xe ngựa ung dung, mới không phụ lòng chờ mong. Tiệc tối nay, mặc dù Quảng Lăng vương và bệ hạ đều tới, nhưng vẫn có chút nuối tiếc. E rằng không bao lâu nữa, Tiêu phủ sẽ lại mở tiệc,

còn là tiệc lớn vào ban ngày.



Cách đó không xa, mấy sứ giả nước Tề đã rời đi.
Tiêu Lộ không biết làm thế nào, đành cười lấy lệ mấy tiếng, vui vẻ chạy về phía kỷ án cách đó không xa.



Thấy Tiêu Lộ chạy xa, Trương Khởi lặng lẽ lùi về phía sau. Mới vừa lùi vào

trong bóng tối, một tiếng cười lớn truyền đến. Đám người Tiêu Sách kính

cẩn lễ phép đón bệ hạ đi ra ngoài.



Thì ra là bệ hạ sắp đi rồi.



Trong đội ngũ đưa bệ hạ, Tiêu Mạc áo trắng rõ ràng ở trong đó, hắn đang nở nụ cười, cùng bệ hạ to nhỏ nói gì đó.Nói xong, quân thần đều cười ha ha.



Đưa mắt nhìn bệ hạ biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi nghe thấy một người

trung niên kêu: "Đã không còn sớm, bọn ta cũng rời đi đây."



Dứt lời, dẫn theo cả đám cùng đi ra ngoài.



Bọn họ vừa đi, hoa viên cũng vắng đi một nửa. Trong sự im lặng, một cô tử

cất giọng thanh tao, "Sắc trời đã tối, chúng ta cũng đi thôi."



Cô tử này vừa mở miệng, đám cô tử đành phải chấp nhận, tiếng sột xoạt

truyền đến, tỳ nữ của mọi người thu dọn đồ đạc thì Trương Khởi vội vàng

đi về phía Trương Cẩm.



Quả nhiên, lúc này Trương phủ cũng có người mở miệng, Trương Cẩm dù không muốn cũng phải rời đi.



Lúc tới thật vui mừng, khi đi thì lại chậm rãi. Trương Khởi khép mi buông mắt theo sát sau lưng Trương Cẩm đi ra ngoài.



Đi tới đi lui, nàng đột nhiên nghe được tiếng Trương Cẩm kêu lên dù khẽ không cách nào che giấu vẻ vui mừng, "Tiêu lang!"



Là Tiêu Mạc trở lại sau khi đưa tiễn bệ hạ.



Tiêu Mạc mặc đồ trắng, đang đứng lẫn trong đám lang quân Tiêu thị. Nhìn thấy Trương Cẩm nhìn mình, hắn gật đầu, khóe miệng hơi cong lên rồi liếc mắt nhìn Trương Khởi.



Giờ phút này Trương Khởi ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trương Cẩm, bóng dáng nhỏ nhắn bị đám cô tử che khuất.



Nàng rõ ràng nghe được tiếng Trương Cẩm kêu tên mình đúng không? Nhưng vẫn yên lặng cúi thấp đầu giả câm giả điếc?



Tiêu Mạc chỉ cười một tiếng, hắn dời ánh mắt đi.