Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 40 : Chí hướng

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi kinh hãi, nàng há miệng muốn kêu lên thì một bàn tay to bịt lấy miệng nàng, một giọng nói trầm ấm vang lên, "Là ta."



Là giọng của Tiêu Mạc!



Trương Khởi ngạc nhiên, nàng quay đầu lại nhìn. Lúc này, Tiêu Mạc đã kéo nàng

vào trong rừng cây, thấy nàng cứ sững người nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Đi

theo ta."



Dứt lời, ống tay áo của hắn vung lên, từ hàng liễu rủ đi về phía hành lang bên sông.



Trương Khởi đi được vài bước lúng ta lúng túng hỏi, "Chúng ta đi đâu?"



Tiêu Mạc quay đầu lại.



Hắn lẳng lặng nhìn Trương Khởi, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đi giải quyết phiền phức do muội gây ra."



Nàng gây ra phiền phức?



Trương Khởi rùng mình, lập tức thầm nghĩ: Quảng Lăng vương, hắn dẫn nàng đi

gặp Quảng Lăng vương. Đúng rồi, hắn tùy ý tìm mỹ nhân giả mạo mình giao

cho Quảng Lăng vương. Chuyện này không bị phanh phui thì thôi, một khi

đổ bể ra ngoài, việc này chính là công khai làm bẽ mặt Quảng Lăng vương! Cũng là một loại nhục nhã.



Vì vậy, hiện tại hắn đưa mình đi gặp

Quảng Lăng vương là muốn trước mặt Quảng Lăng vương tỏ rõ mình là người

của hắn. Đồng thời cũng giải thích với Quảng Lăng Vương, hành vi của hắn về tình là có thể tha thứ.



Với thân phận là ngoại sứ và tính

tình khoan hậu của Quảng Lăng vương, hành động này của Tiêu Mạc quả thật có thể tiêu trừ bất mãn của Quảng Lăng vương.



Hai người đi vào

lối rẽ nơi hành lang, cuối hành lang có một cái đình, đình xây giữa đoạn sông nước chảy rào rạt. Cập bên đình là một chiếc thuyền hoa neo đậu lẻ loi trơ trọi.



Thuyền hoa không lớn, dây thừng mắc vào cột đình, đang dao động chao nghiêng theo gió.



Tiêu Mạc đi tới đình đài bước thẳng vào luôn trong thuyền hoa. Cũng không

cần người đưa tay tới đỡ hắn liền cắm đầu cắm cổ chui vào trong khoang

thuyền.



Trương Khởi vội vàng đuổi theo.



Bên trong thuyền

hoa chỉ có hai chỗ ngồi, Tiêu Mạc đẩy ra khoang thứ nhất đi vào. Cách bố trí của khoang thuyền này tinh xảo đến lạ thường. Trương Khởi đi vào

thì trông thấy một thiếu niên áo đen tóc dài, đang tự mình rót rượu,

lẳng lặng nhìn núi xanh trùng điệp ở phương xa từ cửa sổ của khoang

thuyền.



Hắn làm như không biết Tiêu Mạc và Trương Khởi đã đi vào.



Bóng lưng của thiếu niên lộ vẻ gầy yếu, nhưng sống lưng thẳng tấp, suối tóc
ban thưởng, A Khởi thấy thẹn không dám nhận."



Rũ đầu xuống, nàng cũng không nhìn tới Tiêu Mạc nữa mà chỉ bật lò châm lửa cắm cúi đầu rót rượu.



Không bao lâu, nàng xách theo bầu rượu đi tới nhưng vẫn không hề nhìn tới

Tiêu Mạc, Trương Khởi rũ mắt rót đầy rượu cho hai người, trong tiếng

rượu róc rách Trương Khởi khẽ khàng nói: "A Khởi chỉ thích một câu thơ

rất đơn giản trong bài “Nghĩ Hành Lộ Nan” của Bảo Chiếu thời Tống. Đó là câu: Thà làm đôi vịt trời nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc cô đơn giữa biển mây…." (câu gốc của bài thơ trên: Ninh tác dã trung chi song phù,

bất nguyện vân gian chi biệt hạc)



Giọng nói thánh thót, mềm mại

yêu kiều đọc lên câu "Thà làm đôi vịt trời nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc cô đơn giữa biển mây." Sau đó Trương Khởi không nói thêm gì nữa, từ từ châm đầy bầu rượu rồi lui về phía sau.



Nàng lui về đến sau lưngTiêu Mạc, đôi tay đan chéo để ở trước bụng, khép mi rũ mắt như một tên hầu gái.



Nàng đã nói rõ ý của mình.



Nàng nói, chí hướng mơ tưởng của nàng chính là một tình yêu có đôi có cặp,

tình nguyện từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý chỉ muốn tìm một người tri

tâm.



Những lời này thật văn nhã, thật chua chát.



Dĩ nhiên, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Tiêu Mạc là một kẻ kiêu ngạo, Quảng Lăng vương lại càng kiêu ngạo hơn.



Loại đàn ông như họ, sau khi nghe xong chí hướng của một tiểu cô tử tầm

thường không để mình vào trong mắt, tất nhiên sẽ khinh thường không muốn dây dưa vướng víu nữa.



Vốn cũng chỉ là có chút hứng thú mà thôi. Thế gian này cô tử xinh đẹp nhiều không kể xiết? Nàng đã không nguyện

ý, vậy thì coi như không có gì là được.



Trong khoang thuyền yên tĩnh lại.



Một hồi lâu, Tiêu Mạc cười ha hả nói: "Hay cho câu ‘Thà làm đôi vịt trời

nơi hoang dã, còn hơn làm con hạc cô đơn giữa biển mây’. Thật không nhìn ra, A Khởi còn có chí hướng bậc này." Trong giọng nói còn mang theo

chút mỉa mai dè bĩu.



Trương Khởi mím môi cúi đầu không trả lời.



Quảng Lăng vương cũng không cười.



Hắn chỉ lẳng lặng liếc Trương Khởi một cái, sau đó bưng ly rượu nàng rót uống một hơi cạn sạch.



Trương Khởi tiếp tục cúi đầu.



Nàng từ từ lui về phía sau.



Không bao lâu, nàng đã lui ra khỏi thuyền hoa, nhảy lên đình đài quay trở về.....