Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 42 : Thu thập một chút

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi có khuôn mặt nhỏ bé mắt to, da thịt trắng mịn tương đối động lòng

người, vừa khóc, trên lông mi thật dài dính từng giọt nước mắt lớn, giọt giọt lăn xuống theo khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu lên đủ màu, thật là

đẹp mắt.



Vì nhìn càng thêm rõ ràng, Quảng Lăng vương thậm chí vươn tay, giúp nàng phất tóc mái lên!



Chống lại ánh mắt của hắn, Trương Khởi khóc không nổi nữa.



Nàng nháy nháy mắt, từ từ ngừng khóc thút thít, nhỏ giọng thút thít .



"Không khóc?"



Trương Khởi nghẹn ngào gật đầu một cái.



"Rất tốt" Quảng Lăng vương nói: "Ta không thích cô tử thích khóc."



Thật?



Trương Khởi trợn to mắt.



Thấy cặp mắt sáng của nàng, Quảng Lăng vương lại có chút buồn cười, hắn lạnh lùng nói: "Đặc biệt là người giả khóc, ta vừa thấy, liền muốn một kiếm

chém giết!"



Ánh sáng trong mắt Trương Khởi biến mất.



Khóe

miệng Quảng Lăng vương nhếch nhếch, hắn lau mặt của nàng, "Trở về phủ

rồi thu thập bọc quần áo, đến lúc đó không có thời gian chờ ngươi."



Hai mắt Trương Khởi trừng tròn xoe!



Môi của nàng run rẩy, lại run rẩy, rốt cuộc vô lực nói: "Nhưng, nhưng, ta không muốn."



"Ta nói, ánh mắt của ngươi rất sạch sẽ. Hơn nữa dung nhan của ngươi không

tệ, không đến nỗi khiến ta nhìn mà phiền. Cho nên, ngươi không muốn cũng phải muốn." Lưu loát rõ ràng bỏ lại những lời này, Quảng Lăng vương từ

trong lòng móc ra một đĩnh vàng ném cho nàng, "Trở về chuẩn bị, nên

chuẩn bị nhiều chút."



Dứt lời, hắn thản nhiên xoay người, mang theo hai đại hán áo đen lên xe ngựa.



Cho đến xe ngựa của hắn đi một hồi, Trương Khởi mới khẽ gọi một tiếng. Đảo mắt, nàng liền nhắm chặt miệng.



Trong truyền thuyết, hắn rõ ràng là một người khoan hậu đại độ, người như

vậy, cũng không thích làm người khác khó chịu, thế nào trên thực tế căn

bản không phải như thế?
"À? Quảng Lăng vương? Ngài ấy cho ta vàng, còn nói muốn ta chuẩn bị một chút."



Nghe âm thanh thanh thúy nho nhỏ của nàng, Tiêu Mạc xoay đầu lại.



Hắn nhìn chằm chằm nàng, hỏi "Muội và hắn làm sao quen biết?" Sao lại chú ý nàng như thế?



Trương Khởi nắm chặt mười ngón tay, nhỏ giọng nói: "Chính là ngày trong phủ

lang quân có tiệc, ta ở bên đường rửa mặt, bị ngài ấy thấy được. Ngài ấy nói, ánh mắt ta rất sạch sẽ, khi nhìn ngài ấy không có ý xấu, ngài ấy

thích."



Theo vẻ đẹp của Quảng Lăng vương, lý do này cũng có thể.



Mặt Tiêu Mạc trầm hơn rồi.



Một hồi lâu, hắn mới nói: "Sau khi trở về an phận chút, chuyện này ta sẽ xử lý."



Trương Khởi không có lên tiếng, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nàng mới nói nhỏ: "A Khởi vẫn thích câu thơ kia."



Chính là cái câu "Thà làm vịt trời hoang dã cùng bay, không muốn làm hạc cách biệt trong mây" sao? Tiêu Mạc nhìn chăm chú về phía nàng.



Hắn từ từ nói: "Đó là chuyện không thể nào, ngươi không cần thích."



Mặt Trương Khởi trắng bệch, nàng rốt cuộc ngậm chặt miệng.



Nếu nói lời nói vô dụng, vậy chỉ dùng hành động thôi.



Lúc này, phía sau truyền đến một hồi tiếng líu ríu.



Chúng lang quân cô tử trở lại.



Trương Khởi vội vàng khẽ chào Tiêu Mạc, "A Khởi cáo lui." Dứt lời, nàng nhanh

như mèo, mấy cái lắc mình liền núp ở sau một chiếc xe ngựa.



Thấy nàng lén lén lút lút, mắt to nhìn mình còn nháy nháy xin, trong bụng Tiêu Mạc vẫn còn uất ức liền mềm nhũn.



Hắn khẽ gật đầu với nàng, quay đầu lại, trên mặt tao nhã tuấn tú, lộ ra nụ

cười làm người ta thấy như gió xuân thổi tới, đi ra nghênh đón.



Không bao lâu, một tiếng kêu sợ hãi làm cho Trương Khởi run rẩy, "Này, mành xe bị gì ——"



Tiếp, tiếng thán phục của một lang quân cũng truyền tới, "Đây rõ ràng là bị

vũ khí bén cắt! Chẳng lẽ có đạo phỉ theo dõi?" Lời vừa nói ra này, mọi

nơi ong ong. Hai hầu gái của Trương Cẩm vội vàng leo lên, không bao lâu, một tỳ nữ ở bên trong nói: "Cái gì cũng còn đây."