Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 44 : Va chạm

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Trương Khởi nghĩ ngợi: Chờ đến khi vàng tới tay, cuối cùng đi theo Quảng Lăng

vương vẫn có tiền bạc dắt túi. Trương Khởi liếc mắt thấy một tỳ nữ đi

vội tới phía Trương Hiên, nàng vội vàng cúi chào nói: "Cửu huynh, A Khởi phải đi rồi."



Trương Hiên gật đầu, nàng thuận tay vuốt tóc trước trán xuống.



Đi sau tỳ nữ kia là một thiếu niên, thiếu niên sải chân bước tới, từ xa

thấy Trương Hiên liền: "Trương Cửu, cái tên tiểu tử này về lâu vậy mà

sao không tới tìm ta?"



Hắn sải bước vọt tới trước mặt Trương

Hiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy Trương Khởi đi ở phía xa chừng năm bước,

không nén được ồ lên một tiếng.



Trương Hiên hỏi: "Huynh ồ cái gì?"



Thiếu niên cau mày, nói: "Hình như đã thấy bóng lưng này ở đâu rồi thì phải." Hắn quay về phía Trương Hiên, ngước đôi mắt trông mong lên hỏi thăm:

"Nàng ta là ai?"



Trương Hiên thở dài, nói: "Là muội muội của ta." Thấy thiếu niên trợn mắt nhìn mình, bộ dạng không nói rõ không được,

hắn bất đắc dĩ nói: "Phụ thân ta quen mẫu thân muội muội ở ngoài, trước

đó không lâu mới đón về từ nhà ngoại tổ." Nói tới đây, hắn nhìn thiếu

niên đó, "Trần Ấp, huynh đã gặp A Khởi rồi sao?"



Trần Ấp nhất

thời nghĩ không ra, hắn cau mày vắt óc nghĩ, Trương Hiên chợt nghĩ thầm: A Khởi lo lắng cho tương lai của mình, nếu có thể gả cho Trần Ấp, cũng

có thể giúp muội muội bớt phiền não.



Mặc dù Trần Ấp là tôn thất

hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã mất cha, gia cảnh cũng chỉ được coi là giàu

có. Hơn nữa phẩm chất của người nhà hắn đều đơn giản, phụ thân cũng

không có thiếp thất thông phòng, mẫu thân cũng quản giáo hắn rất nghiêm

khắc, Trần Ấp chưa bao giờ thân mật với nữ nhân. Nếu hứa gả A Khởi cho

hắn, dù không thể là chánh thê thì cũng có thể có một nơi gởi gắm.



Trần Ấp có vẻ non nớt thực ra cũng đã mười bảy rồi, nghe nói mẫu thân hắn

cũng thúc giục gay gắt. Phen này chắc ngấm ngầm đối chọi nhau suốt.



Nghĩ tới đây, Trương Hiên gọi: "A Khởi, quay lại đây."



Trương Khởi mới rời được mấy bước thì nghe thấy huynh trưởng gọi to phía sau. Nàng ngơ ngác xoay người lại.



Trương Hiên vẫy tay với nàng, "Lại đây."




Trương Khởi ngẩng phắt đầu lên!



Trong

đám người rối rít chạy tới, ngón tay tỳ nữ chỉ thẳng vào chóp mũi Trương Khởi, cất giọng the thé: "Chính là cô ta, chính cô ta đã đụng ngã nữ

lang!"



Trong tiếng thét chanh chua của tỳ nữ, đã có mấy người

nhào tới bên người thiếu phụ, một bà tử thấy vạt váy nhuộm đỏ của bà thì sắc mặt trắng nhợt, thét to: "Trời ạ! Hài nhi của nữ lang....."



Lời của bà tử đã thức tỉnh mọi người, năm sáu ánh mắt đồng loạt liếc xuống. Vừa nhìn, sắc mặt mọi người liền biến đổi. Khi nhìn lại Trương Khởi,

ánh mắt đã tràn ngập vẻ chỉ trích và tức giận!



Bà tử nức nỡ lay lay lay thiếu phụ gần như bất tỉnh, lo lắng hỏi: "Nữ lang, người làm sao vậy?"



Thiếu phụ vươn bàn tay yếu ớt, chỉ thẳng vào Trương Khởi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi!



Trương Khởi lùi về sau một bước!



Mà lúc này, Trương Hiên và Trần Ấp thấy động tĩnh cũng chạy tới. Đúng lúc nhìn thấy thiếu phụ kia đang chỉ tay vào Trương Khởi.



Khi Trương Hiên nhướng mày ân cần nhìn Trương Khởi, Trần Ấp đã tiến lên một bước hỏi mọi người: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Tỳ nữ đó miệng lưỡi lưu loát, nàng ta tay chỉ vào Trương Khởi, cất giọng

the thé nói: "Nô tỳ dìu nữ lang tản bộ, đột nhiên cô tử này vội vàng

chạy đến, đi mà không để ý tới ai đã đụng phải nữ lang." Nói tới đây,

nước mắt nàng ta rơi như mưa, cắn tay áo khóc thút thít, nói: "Chủ tử

đáng thương của nô tỳ....."



Trần Ấp vội quay đầu lại.



Hắn liếc nhìn Trương Khởi. Thấy Trương Khởi vẫn lạnh mặt nhìn cặp chủ tớ, vẻ mặt không hề áy náy, chợt nhướng mày.



Trương Khởi không nhìn hắn. Thậm chí cả Trương Hiên cũng không có tâm trạng mà để ý đến hắn. Trần Ấp lắc đầu, hắn chắp tay với Trương Hiên, thở dài

nói: "Thế huynh, A Ấp xin được cáo lui trước."



Trương Hiên gật đầu.



Trần Ấp sải bước rời đi.



Chuyện diễn ra vô cùng đột ngột, từ đầu đến cuối Trương Khởi cũng không có cơ

hội lên tiếng! Mỗi lần nàng vừa há miệng định lên tiếng thì tỳ nữ nọ lại khóc thét chói tai.