Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 52 : Trang điểm

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Xoa nắn vạt áo, Trương Khởi nói nhỏ: "Tại sao có thể như vậy?"



Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Ngay sau đó, mấy tỳ nữ đồng thời kêu: "Khởi cô tử có đó không?"



A Lục liền trắng mặt.



Nhìn thấy A Lục hốt hoảng, Trương Khởi lắc đầu một cái, ý bảo nàng an tĩnh xong, Trương Khởi ngồi xuống.



A Lục hít một hơi, chuyển sang cửa lên tiếng: "Nương tử nhà ta ở đây."



Một tỳ nữ nói: "Đại phu nhân cho chút son phấn và trang phục, Khởi cô tử trang điểm lên, tối hôm nay, Hoàng thất có yến!"



"A Khởi nghe được." Trương Khởi đáp một tiếng, ý bảo A Lục đi nhận lấy những thứ đó.



Đảo mắt, A Lục bưng mấy hộp gỗ đi vào, chúng tỳ ngoài cửa thì bắt đầu rời đi.



Vừa để hộp gỗ xuống bàn, A Lục liền đau buồn, nghẹn ngào.



Nàng luôn luôn không có tim không có phổi, Trương Khởi lần đầu tiên biết, A Lục cũng sẽ rơi lệ.



Trong bụng nàng âm thầm cảm động.



Đi tới, Trương Khởi đưa tay vuốt lưng A Lục. Theo động tác của nàng, A Lục hít một tiếng, nhào tới trong ngực nàng khóc rống lên.



Trương

Khởi vừa vỗ lưng của nàng, vừa nhỏ giọng nói ra: "Đừng khóc, ngươi sợ

cái gì? Bộ dáng này của cô tử nhà ngươi, sẽ không có người nhìn trúng."



A Lục liều mạng lắc đầu.



Nàng nghẹn ngào nói: "Không phải. Cô tử dù trước mặt hay phía sau đều đẹp, A Lục cũng thường xuyên nhìn ngây người."



Phía sau đẹp mắt?



Trương Khởi cả kinh, không khỏi đưa tay sờ về phía hông và mông của mình.



Eo thon, cái vật hình tròn phía sau là cái mông đầy đặn.



Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, cho tới nay, nàng thấy ngực mình còn chưa

trổ mã to lớn, liền cho rằng không có việc gì. Thì ra là, mình đã bất

tri bất giác trưởng thành.



Đảo mắt, Trương Khởi bật cười.


Nàng nhìn mặt trời phía ngoài, nhỏ giọng nói: "Không còn sớm sủa rồi. A Lục, ngươi chuẩn bị thêm nước cho ta đi."



A Lục đáp một tiếng, đi ra cửa, Trương Khởi vội vàng đóng cửa lại, đào vàng được giấu ra cất kỹ.



Đây là gia sản của nàng, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ nàng vẫn bị người ta nhìn trúng,

mang đi lập tức, nàng cũng không đến nỗi người không có đồng nào.



Khi A Lục trở về, xe ngựa đã dừng bên ngoài. Lúc A Lục để nước xuống, hai chủ tớ ngồi lên xe ngựa, chạy ra khỏi Trương trạch.



Lúc đó, mặt trời chiều ngã về tây, sáng mờ mờ, bầu trời bị nhuộm vàng vàng, đỏ đỏ, đẹp khiến người ta muốn rơi lệ.



Tựa tại trên vách xe, Trương Khởi nhắm hai mắt lại, trong bụng nghĩ ngợi

nói: Tiêu Mạc nói Quảng Lăng vương đi, cũng không biết thật không?



Nếu như nhất định phải đi với sứ giả nào, nàng thật nguyện ý lựa chọn Quảng Lăng vương. Mặc dù vua nước Tề tàn bạo hơn vua nước Chu và Trần nhiều

lắm, người này thay người kia, lại càng lúc càng hoang đường tàn bạo,

nhưng Quảng Lăng vương lại là một đại trượng phu!



Nhưng, nếu như

Quảng Lăng vương ở đây, hắn sẽ trực tiếp mở miệng đòi lấy, không cần

thông qua loại phương thức này. Trừ phi, Tiêu Mạc còn dùng thủ đoạn

khác, làm cho hắn không cách nào trực tiếp mở miệng.



Trong khi Trương Khởi miên man suy nghĩ, xe ngựa xộc xệch chạy nhanh vào thành Kiến Khang.



Trong thành Kiến Khang phồn hoa náo nhiệt, ngẩng đầu nhìn lại, một đám thiếu nữ cười hì hì đùa giỡn đi đến.



Trương Khởi chỉ liếc mắt nhìn, liền thu hồi ánh mắt, ngược lại A Lục bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm nói: "Họ thật là sung sướng."



Lại đi qua một con đường, Hoàng Thành đã ở trước mắt.



Đang lúc này, xe ngựa của Trương Khởi dừng lại.



Nàng còn còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy màn xe vén lên, một người xuất hiện ngoài xe.



Trương Khởi ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời chói mắt thì nàng nhắm lại mắt theo

phản xạ. Lúc này, âm thanh trầm thấp của người nọ truyền đến, "Trang

điểm không tệ."



Là âm thanh của Tiêu Mạc.



Trương Khởi mở mắt nhìn.