Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 57 : Ngươi đừng hối hận

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Bị Tiêu Mạc ôm vào trong ngực Trương Khởi nhẹ nhàng giãy giãy, nhỏ nhẹ, mềm mại nói: "Ta... ta phải trở về phủ."



Dưới ánh trăng, âm thanh của nàng hơi nghẽn, "Tiêu Lang, nếu như huynh nạp ta, có thể có một chút thù lao hay không?"



Nàng hi vọng được hắn chính thức đón về nhà, thiếp thất như vậy, địa vị sẽ cao chút.



Tiêu Mạc nghe được tiếng nói nho nhỏ, mềm mại quyến rũ của nàng, trong lòng mềm nhũn, lòng thương tiếc nổi lên.



Gật đầu một cái, Tiêu Mạc dịu dàng nói: "Được. Hôm nay bệ hạ đã biết tình

hình của ta và muội, có ngài ra mặt, đại phu nhân sẽ không ngăn trở nữa. Đến lúc đó, ta sẽ mang sính lễ đến đón muội vào cửa."



Trương Khởi làm như cực vui mà khóc, nhẹ nhàng khẽ chào hắn, "Đa tạ Tiêu Lang."



Thừa dịp, nàng lui về phía sau một bước, mang theo vài phần ngượng ngùng

nói: "Tiêu Lang, thời gian thiên trường địa cửu, ta... ta đi trước."



Tiêu Mạc thấy nàng tránh thoát, đang chuẩn bị ôm nàng vào lòng lần nữa, nghe được nàng nói như thế, không khỏi thoải mái. Hắn gật đầu nói: "Được,

nếu muội muốn lấy thân thanh bạch vào phủ, vi phu tất nhiên theo muội."



Hắn mỉm cười tựa vào tay, nhìn Trương Khởi từ từ lui xa.



Cũng không biết là do thắng Quảng Lăng vương, hay sắp lấy được tiểu cô tử này, tâm trạng của hắn bây giờ tốt vô cùng.



Trương Khởi thối lui từng bước từng bước.



Từ từ, nàng đi tới dưới ánh trăng.



Vội vàng đi đến phía trước, nàng quật cường mím môi.



Hiện tại, chuyện của nàng và Tiêu Mạc chẳng khác gì lộ ra sáng rồi. Chỉ sợ không quá mấy ngày, mình chính là người của hắn.



Suy nghĩ tới đây, không biết tại sao, trong hốc mắt Trương Khởi đã đầy nước mắt.



Đưa ống tay áo ra, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt. Trương Khởi tăng nhanh bước chân.



Nàng nhớ đường cũng không tệ lắm, chỉ chốc lát, liền tới chỗ xe ngựa đậu.

Khi trở lại xe ngựa, Trương Khởi cuộn thành một đoàn, không nhúc nhích

trốn ở góc phòng.



Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc giật giật.



Bên ngoài xe, trăng sáng trên cao, gió xuân như bông.



Nhìn đội ngũ xe ngựa sắp hàng thật chỉnh tề, Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xe ngựa của sứ giả hai nước Tề Chu.


A

Lục đồng thời rời chỗ với mọi người trong Trương phủ, ghé vào bên tai

Trương Khởi vui vẻ nói: "A Khởi, lần này tốt lắm, cả bệ hạ cũng biết

ngươi."



Mắt to của nàng lóe lóe, "Nếu A Khởi ăn mặc khá hơn một chút, nói không chừng bệ hạ còn có an bài khác đấy."



Trương Khởi liếc nàng một cái, cau mày nói: "Ngươi quên lời ta nói rồi hả ?"



A Lục le lưỡi một cái, vội vàng ngậm miệng lại. A Khởi nhà nàng, đã sớm nói với nàng chí hướng của mình.



Yên lặng một hồi, A Lục ủy khuất mím môi nói: "A Khởi, ta nói sai lầm rồi, ngươi đừng buồn ta có được hay không?"



Trương Khởi sao lại giận nàng? Cả chính nàng cũng cảm thấy chí hướng của mình vô cùng xa, sợ là khó khăn thực hiện.



A Lục lặng lẽ liếc về phía Trương Khởi, thấy trên mặt nàng thật không có

vẻ giận dữ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Con ngươi của nàng đảo một

vòng, lại nói: "A Khởi, ngươi nên vui mừng mới đúng. Cả bệ hạ cũng chú ý ngươi, bảo vệ ngươi, ta đoán chủ mẫu chắc chắn sẽ tốt với ngươi."



Trương Khởi nhìn về phía nàng, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng đúng thế thật."



Lại nói, nàng cũng coi như là đạt tới mục đích. Bộ dạng xấu xí này của nàng làm nhiều người ngại mắt thế, trong ngắn hạn sẽ không có quyền quý để

mắt tới nàng. Hoàng đế lại hỏi tới, người của Trương phủ sẽ không tùy ý

xử trí nàng. Trương Tiêu thị muốn động nàng, cũng sẽ suy nghĩ một chút.

Nói không chừng nàng còn có thể tốt với mình hơn.



Mới vừa nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi liền nghĩ đến Tiêu Mạc, nghĩ đến mấy ngày nữa mình sẽ bị mang tới Tiêu phủ, lại cúi đầu.



Đang lúc ấy thì, một chiếc xe ngựa tiến tới gần, tiếp, giọng vịt đực thời kỳ trưởng thành của Trần Ấp vang lên, "A Khởi có đó không?"



A Khởi? Hắn gọi rất thân thiết.



Trương Khởi suy nghĩ một chút, vẫn vén màn xe.



Bên ngoài màn xe, Trần Ấp đang ngó chừng nàng. Khác với lần trước, lần này

trong ánh mắt của hắn, còn mang theo vài phần nhiệt liệt.



Thấy

Trương Khởi nhìn ra, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lại gần chút ít,

khàn khàn nói: "A Khởi, ngươi thật là thông tuệ hơn người." Dừng một

chút, hắn tò mò hỏi nói: "Tại sao bệ hạ tốt với ngươi thế?"