Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 9 : Nhận cha

Ngày đăng: 04:26 20/04/20


Đoàn người xuyên hoa lướt liễu đi tới.



Dẫn đầu là một thiếu niên mặc trường bào có tay áo rộng, thiếu niên kia

chân dài eo nhỏ, da thịt trắng nõn, mũi cao môi mỏng, ánh mắt trong sáng đầy hàm ý. Hắn ung dung đi bằng gỗ guốc bước tới. Mà theo dáng đi của

hắn, bộ trường bào kia như đón gió Xuân phất phơ, mang tới cảm giác bồng bềnh mà phiêu dật. Thật đúng là cốt cách thanh kỳ, nho nhã phong độ!



Sau lưng thiếu niên còn có hai thiếu niên khác trạc tuổi hắn. Dù những

thiếu niên kia cũng mặc trường bào có vạt áo đón gió, thậm chí còn có

một người đắp phấn, thì từ thần vận tới ngũ quan cũng kém xa thiếu niên

kia.



Thấy thiếu niên kia đến gần, gương mặt A Lục đỏ hết lên. Cô

vội vàng cúi đầu rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt to thỉnh

thoảng lại nhìn vào thiếu niên đi gần tới đây nhất, mỗi một lần nhìn mắt cô lại phát sáng thêm một phần.



Thấy cô si ngốc, ngơ ngác như

không còn biết hiện tại hay tương lai. Trương Khởi duỗi khuỷu tay chọc

chọc nàng rồi nhún gối chào: "Xin chào lang quân." Nàng vừa nói xong, A

Lục cũng thu hồi thần trí, hoảng loạn hành lễ: "Nô tỳ tham kiến lang

quân."



Thiếu niên đi trước hứng thú nhìn A Lục, sau đó lại quay sang nhìn Trương Khởi.



Chỉ một lần liếc mắt, nhưng không biết vì sao, hắn lại nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.



Mà Trương Khởi lúc này, hàng mi dày khẽ rủ, mái tóc dày che khuất nửa bên

mặt, vốn chẳng có gì đáng xem. Nhưng thiếu niên kia lại chăm chú nhìn

rồi lại nhìn.



Thấy hắn nhìn Trương Khởi tới ngẩn người, một thiếu niên có làn da hơi ngăm đen đi tới liếc nhìn Trương Khởi cười cợt: "Sao vậy, Tiêu Lang khuynh đảo Kiến Khang thích tiểu cô tử này sao?"


đôi môi run rẩy như muốn gì đó nhưng nói không nên lời.



Trương Khởi thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô.



Nắm chặt tay A Lục cho đến khi cô bình tĩnh lại, Trương Khởi mới buông tay

ra đi về phía trước nhún gối cúi chào: "Nữ nhi Trương Khởi tham kiến phụ thân."



"Trương Khởi?" Trương thập nhị lang kinh ngạc đảo mắt mới chợt hiểu ra nói: "Đúng rồi, ngươi là A Khởi, là nữ nhi của ta."



Rốt cuộc ông cũng nhớ được, ba tháng trước, ông từng phái người đón đứa trẻ này về.



Hiểu rõ chuyện này, ông quay lại cười với mấy thiếu niên kia: "Mẫu thân đứa

bé này ở nông thôn, ta mới biết nó cách đây không lâu nên giờ mới cho

đón nó về đây."



Chỉ một câu nói đã vạch trần thân phận con riêng của Trương Khởi.



Chúng thiếu niên nhếch môi hoàn toàn không có hứng thú với Trương Khởi, thầm nghĩ: Cũng chỉ là đứa con riêng.



Niềm vui của Trương thập nhị lang cũng chỉ cao được tới vậy, ông khẽ gật đầu nhìn Trương Khởi nói: "Tới là tốt rồi, thế này đi, lão Lợi."



Ông quay đầu nói với một hán tử đen gầy còng lưng: "Đứa nhỏ này là cốt nhục của ta, ngươi mau đi sắp xếp."



"Vâng"



"Cũng báo lại chuyện cho phu nhân biết."



"Vâng."



Nói tới đây, Trương thập nhị lang quay sang hờ hững hỏi Trương Khởi: "Khởi nhi, con còn có yêu cầu gì không?"