[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 6 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Nghe vậy, đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại hỏi đến vấn đề không ngờ tới: “Lại xin hỏi Cao tứ công tử, ngươi muốn thú mẫu mỹ nữ nào làm vợ vậy?”



Ngôn ngữ đối phương mềm nhẹ, vừa nghe nàng nói, liền cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ là nghe giọng của nàng, liền có kết luận là mỹ nữ tuyệt thế. Nhưng vấn đề của nàng khiến Cao Dật Ngọc chần chờ, xem ra nàng mời y đến, không chỉ là đơn giản muốn mời y vẽ tranh mà thôi. Cao Dật Ngọc nhíu mày cau mặt. “Ta vẫn chưa gặp người thật sự muốn thú, huống chi ta có muốn hay không muốn thú, đối phương có hay không là mỹ nữ cũng không liên quan.”



Trong lời nói của Cao Dật Ngọc ẩn hàm tâm tình không vui, tựa hồ không thích người khác thăm dò chuyện riêng của y hơn nữa nữ tử tên Lam Lam này, tuy rằng ngôn ngữ mềm nhẹ, nhưng y cảm thấy một chút khó chịu. Nhưng Lam Lam nhẹ giọng trả lời: “Sai, ta nghe nói Cao tứ công tử một đời chờ mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, sau đó đàm luận chuyện lấy nhau, nếu trở thành thê tử của ngươi, chẳng khác nào chính mình được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”



Cao Dật Ngọc không biết nàng từ đâu nghe chuyện hoang đường như thế, y chẳng bao giờ nói lời như thế. “Đây là lời vô căn cứ.”



“Bất luận có đúng là lời vô căn hay không, trên thế gian quả thực có lời đồn như vậy.”



Cao Dật Ngọc phiền chán nói: “Ta cũng nghe nói tam ca của ta từng đối với một nam nhân xa lạ vừa kéo vừa ôm, còn phát cuồng gọi người ta là nương tử, hai bên hôn môi, huyên náo vô cùng khó coi, nhưng tam ca ta bình tĩnh, cá tính hòa bình, làm sao có khả năng làm ra chuyện buồn cười như thế, cho nên toàn tin đồn, há có thể lại tin sao?”



(Sự thật đó =))) “Ta xin hỏi Cao tứ công tử, nếu nữ tử đẹp nhất thế gian cùng ngươi kết thân, ngươi nguyện ý?”



“Tất cả mỹ nữ trên thế gian đều đẹp, không có đệ nhất mỹ nữ.”



“Nếu có, ngươi nguyện ý cùng nàng kết thân chứ?”



Nữ nhân này đối với bản thân mình phi thường tự tin, Cao Dật Ngọc bị nàng hỏi quanh co vô cùng thiếu kiên nhẫn, không có một nữ nhân nào lại đưa chính giá trị con người mình lên cao như vậy. Y có chút phiền chán nói: “Nếu thật có đệ nhất mỹ nữ, vậy cũng phải khiến cho ta cả kinh mục trừng khẩu ngốc, mới xem như là đệ nhất mỹ nữ.”



“Vậy Cao tứ công tử bằng lòng gặp ta, họa cho ta một bức tranh chứ?”



Cao Dật Ngọc đã sắp không có tính nhẫn nại, nữ nhân này vẫn muốn cho y mắc câu, nàng không phải đối với chính mình quá tự tin, chính là muốn thử tính nhẫn nại của y Cao Dật Ngọc rất ít khi đối vô lễ với nữ nhân, nhưng nữ nhân này lý do muốn gặp y rất đơn giản, chính là muốn gả cho y, bởi gả cho y, người khác sẽ nói nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Y đã gặp qua nhưng mỹ nữ để muốn trở thành người trong tranh của y mà cạnh tranh, nhưng lại chưa thấy qua bất cứ một nữ nhân nào đối với danh hiệu mỹ nữ đệ nhất thiên hạ mà khát cầu như thế, “Ngươi muốn ra thì ra đi, không ra thì quên đi.”



“Cao tứ công tử, tính khí của ngươi nóng nảy thật, mọi người đều nói ngươi là một nam nhân đối với nữ nhân ôn nhu, hơn nữa lại thể thiếp vào lòng với mỹ nữ, sao chúng ta mới nói vài câu, ngươi lại mất bình tĩnh thế?”



Bình phong lay động, một đôi tay nhỏ và dài lay động bình phong, thân ảnh từ sau bình phong dần dần lộ ra. Đầu tiên nhìn đến giầy thiêu, góc áo, sau đó là y sam màu vàng nhạt, tiếp đó là một nụ cười khóe miệng. Cao Dật Ngọc vốn vẻ mặt mất kiên nhẫn toàn bộ thay đổi hết, thân thể đột nhiên cứng ngắc, nhìn nữ nhân vừa rồi làm cho y phiền chán cực điểm. Vị cô nương này có lẽ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nàng có mĩ mạo diễm quan quần phương làm cho người ta kinh diễm, đẹp đến làm cho ánh mắt người ta không rời khỏi nàng được. “Ta đẹp không? Cao tứ công tử.”
Lam Diệc Yên ngẩn ngơ, bởi hắn hoàn toàn không hiểu Cao Dật Ngọc đang nói cái gì. Cao Dật Ngọc cả giận nói: “Ngươi cũng không phải heo chó, bọn họ không thể lấy loại đồ ăn này có ngươi ăn, trách không được ngay cả bánh thiu, ngươi cũng ăn được.”



Cao Dật Ngọc kéo hắn. “Ta mời ngươi ăn cơm, đi.”



“Ta không thể đi”



“Vì sao?”



“Bởi bộ dạng ta xấu, sẽ dọa người khác.”



Cao Dật Ngọc cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nhưng y chính là đã làm như thế. Y mặc kệ nắm lấy y phục của Lam Diệc Yên, xé một mảnh, mang lên mặt mình cột chặt, chỉ lộ hai con mắt. “Hiện tại ta giống ngươi, ngươi còn sợ cái gì? Đi theo ta, ta mời ngươi ăn cơm.”



Cao Dật Ngọc từng ở phương bắc họa mỹ nhân đồ, đối với địa hình của phương bắc coi như có biết. Y bước nhanh như bay, đi tới nơi chợ hỗn tạp tất cả các hạng người, Lam Diệc Yên tuy rằng không được tự nhiên, nhưng bị y cường ngạnh kéo đi, vô pháp phản kháng. Đi vào quán ăn đông người của phương bắc, Cao Dật NGọc kéo Lam Diệc Yên ngồi xuống, lấy một ngân nguyên bảo đặt trên bàn, “Bưng toàn bộ món ngon lên.”



Y ra tay thật xa hoa, đương nhiên phục vụ đầu tiên chính là y, mặc dù y cùng Lam Diệc Yên đều che mặt, thoạt nhìn kỳ dị, nhưng thương gia hoan nghênh nhất chính là thiếu gia ra hào phóng, dù diện mạo hắn có khó xem đi nữa. Điếm tiểu nhị lập tức bưng đồ ăn lên. Lam Diệc Yên chưa từng thấy nhiều đồ ăn sắp xếp đầy bàn như thế, Cao Dật Ngọc cầm đôi đũa cho hắn, tự mình cũng cầm đũa lên. Lam Diệc Yên gắp thức ăn bỏ vào miệng, cảm giác ngọt kia lập tức khuếch tán trong miệng, nói ăn ngon thì thật là ăn ngon, cả đời này chưa từng ăn cái gì ngon cả. Hắn bật thốt lên: “Ăn ngon thật.”



Cao Dật Ngọc nếm qua ngàn vạn thức ăn ngon, y cảm thấy đồ ăn của *** này thật sự bình thường, y nói: “Ta nấu còn ngon hơn thế này nhiều, ngày mai ta nấu cho ngươi ăn thử.”



Lam Diệc Yên vô cùng giật mình, hắn không nghĩ ngày mai Cao Dật Ngọc còn có thể đến. “Ngày mai ngươi có thể tới gặp ta sao?”



“Ngươi không thích ta gặp ngươi sao?”



Cao Dật Ngọc hỏi lại. Lam Diệc Yên vội vàng lắc đầu. “Ta thích gặp ngươi, ngay cả nằm mơ ta cũng thấy ngươi, trong đầu đều là hình bóng của ngươi, ngay cả luyện công cũng không có cách nào định tâm, ta cũng không biết mình bị chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất phiền, ta chưa từng bị như thế. Ta thật sự muốn gặp ngươi, là thật.”



Lam Diệc Yên không rõ mình nói cái gì, nhưng hắn cứ liều mạng nói Cao Dật Ngọc cũng không phải ngốc nghếch, y vừa nghe là biết Lam Diệc Yên đối với y có tình cảm không bình thường. Y dừng đũa, nhìn Lam Diệc Yên, còn ánh mắt của Lam Diệc Yên từ đầu đã chăm chú nhìn y, như là quý trọng thời gian cùng y ở một chỗ. Tuy rằng Cao Dật Ngọc không chán ghét quỷ xấu xí này như trước, như hắn không muốn cùng quỷ xấu xí có quan hệ gì cả, nếu quỷ xấu xí này yêu thương hắn, chỉ sợ phiền toái càng nhiều hơn, y không muốn rước thêm phiền toái nào nữa. Vì thế y chậm rãi động đũa, cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười của y mang đầy giả dối, chẳng qua Lam Diệc Yên trải qua ít chuyện đời, không phân biệt mà thôi. “Ngươi thật sự muốn gặp ta a, ta đây ngày mai nhất định sẽ tới gặp ngươi.”