[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 2 :

Ngày đăng: 17:58 19/04/20


Cao Dật Linh nói chuyện không khách khí như vậy, mặc dù đối phương lại kinh diễm, cũng bất mãn nói: “Lá gan của ngươi cũng lớn đấy, tới nơi này hỗn, còn dám gầm rú với ta, không sợ ta lột da ngươi?”



Tâm tình của Cao Dật Linh không tốt, ai chọc hắn người đó liền xúi quẩy, sắc điệu cực kém hắn nói: “Ngươi muốn lột da ta? Đừng cười chết người, ta không lột da ngươi, ngươi phải cảm ơn trời đất.”



Đối phương nhìn hắn gầy tong gầy teo, như đẩy một cái liền ngã, toàn thân trên dưới một trường cơ nhục, tóc như nữ nhân vừa đen vừa xinh xắn, mà ngay cả nữ nhân cũng không thanh tú như hắn, liền đối với hắn cười tà: “Bộ dạng thịt non da trắng của ngươi, sao không bán mình trong kỹ viện, đến lúc đó đại gia ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”



Những lời ô nhục như vậy, rất ít người có thể không để ý, huống chi là Cao Dật Linh. Vẻ mặt hắn biến sắc, mặc dù vẫn cười, bất quá nụ cười này vô cùng đáng sợ. “Ngươi có biết hay không người nói ta lời này, đại bộ phần về sau ngay cả nói cũng nói không được?”



Đối phương bị khí thế của hắn làm kinh sợ, trong khoảng khắc không nói được lời nào. Nhưng nhìn lại thân thể gầy yếu mới chạm đã ngã của Cao Dật Linh, có thể nào đối đầu được lưng hùm vai gấu như mình y đoán Cao Dật Linh chính là tự tráng thanh thế (tự nâng thanh thế của mình lên), vì thế y cười hố hố, chẳng những không sợ, lại còn đưa tay sờ mặt vừa mềm vừa non của Cao Dật Linh một phen. “Tiểu quỷ, mặt của ngươi vừa mềm vừa trắng, so với nữ nhân còn trơn mềm hơn, ngươi mà nằm trên đất, ta cũng liền thử xem, bảo đảm ngươi thích đến dục tiên dục tử.”



Cao Dật Linh bị sờ soạng mặt, còn bị nói loại lời hạ lưu, lệ quang (tia nghiêm khắc) lộ lên trong mắt. Nhưng hắn cũng không tức giận, còn quay lại cười một cái yêu mị, nụ cười này làm cho người ta mềm đến tận đáy lòng.



Hắn nhẹ giọng nói: “Cho dù ta nằm xuống, ngươi nhất định cũng không có thể động vào ta một phân một hào, nếu ngươi dám tiến lên như ngươi nói.”



Vốn người kia thèm thuồng sắc đẹp siêu phàm thoát tục của Cao Dật Linh, sắc mặt ác ý ác liệt vừa rồi của Cao Dật Linh, làm cho y nổi sắc tâm với Cao Dật Linh hiện tại bộ dáng thiên kiều bá mị của Cao Dật Linh như vậy, hắn lại sắc đảm bao thiên, dĩ nhiên thật kéo Cao Dật Linh phải bá vương mạnh mẽ thượng cung.



Y không nói hai lời mạnh mẽ áp đảo Cao Dật Linh xuống, háo sắc thở phì phò, sờ soạng eo của Cao Dật Linh.



Cao Dật Linh bắt lấy tay y, giọng càng nũng niụ: “Ngươi đừng gấp như vậy, ta thích chầm chậm, đáng ghét nhất là kẻ vội vàng.”



Hắn nói chuyện phả ra hơi thở thơm ngát, cũng không biết là mùi gì, lại làm cho người ngửi nó tê dại toàn thân hắn lại đáng yêu mềm mại thế kia, khiến cho trái tim người nọ nhảy loạn xạ, quả thực muốn nhảy ra. Cao Dật Linh đè ***g ngực của y, mị thanh nói: “Tim của ngươi đập nhanh hay không nhanh?”



“Cực nhanh, ngoan nào, bảo bối, nhanh cho ta hôn một cái.” Người nọ kêu loạn, đưa miệng xuống hôn Cao Dật Linh.



Cao Dật Linh cười cười né tránh, dùng sức ấn ***g ngực của y xuống một cái. “Một người yêu ta chưa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ta sẽ không để cho hắn hôn, tim của ngươi nhảy ra ngoài chưa?”



Người nọ nghĩ hắn đang nói lời ngọt ngào của tình nhân, càng chịu không nổi Cao Dật Linh kiều diễm như vậy, ôm lấy đầu của hắn muốn cưỡng hôn. Khi còn cách môi của Cao Dật Linh một tấc, y bỗng nhiên há to miệng, ôm lấy ***g ngực của mình, cố gắng hít thở không khí, ánh mắt cơ hồ trắng dã.



Cao Dật Linh cười ngọt ngào nói: “Như thế nào? Ta đẹp đến mức tim của ngươi muốn nhảy ra ngoài phải không? Bất quá hình như nhảy chưa đủ nhanh, ta sẽ làm cho nó đập nhanh hơn một chút.”



Cao Dật Linh lại ấn vào ngực của y một cái nữa, người nọ ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể lăn trên đất ôm ngực rên la, tiếng la thê lương khó nghe.



Cao Dật Linh áp sát mái tóc xinh đẹp đến cực điểm của chính mình đến cái đầu kia, chớp mắt với y, nhưng trong mắt tràn ngập tàn nhẫn. “Ngươi hạ lưu, Miêu Cương không ai dám chọc ta, bởi trên người ta không có chỗ nào có thể chạm được, đụng vào sẽ lấy mạng người. Đây là một chút giáo huấn cho ngươi, chỉ cho ngươi đau nửa canh giờ, ngươi tốt nhất cút nhanh khỏi mắt ta lần sau còn chọc đến ta, ta khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.”



Người nọ đâu có ngu lại dám chọc đến Cao Dật Linh, liền cuốn cuồn chạy nhanh, nửa canh giờ sau, y đến chỗ tổng quản tố cáo tội của Cao Dật Linh.



Trần Sinh Tài gia tài bạc triệu, việc nhiều như lông trâu, nhưng một mình hắn lại không quản hết nhiều việc như vậy hơn nữa hắn đối với tất cả thân thích không dám ủy dĩ trọng nhâm (ủy thác việc quan trọng), bởi hắn biết thân thích đa phần lỗ mãng giả dối, chính là tham yêu gia tài của hắn. Song đối với Đàm Thiên Diễn lại ngoại lệ, hắn vô cùng tín nhiệm y, vẫn muốn đem một chút chuyện bàn giao cho Đàm Thiên Diễn xử lý.
“Ngươi đừng nghĩ trên mặt ngươi thiếp vàng, ta cảm thấy bộ dạng ngươi phi thường khó coi, hiện tại ta nói thật có thể để ta đi ra cửa? Đúng rồi, ngươi muốn thắt cổ tự sát, nhưng đừng làm dơ gian phòng ở…”



Cao Dật Linh tức đến liên tục giậm chân, giữ chặt Đàm Thiên Diễn tức giận nói: “Gian phòng này còn quan trọng hơn ta sao? Ngươi hôn cho ta, ta miễn phí cho ngươi hôn, nếu không cứ như vậy cho ngươi đi ra ngoài, ta cũng không cần sống.”



“Ta không cần. Xin ngươi, buông tay ra, hôn loại người quái dị như ngươi, chỉ sợ ngày mai giá trị mỹ nam tử đệ nhất kinh thành ta đây sẽ rớt xuống.”



Cao Dật Linh tức giận đến mất đi lý trí, nghe lời nói này nếu hắn còn lý trí, tự tôn của hắn mặc cho người giẫm đập hắn ôm lấy người của Đàm Thiên Diễn. “Nếu ngươi không hôn ta, ta sẽ không có ngươi đi ra ngoài, nghe thấy không?”



Đàm Thiên Diễn cảm thấy kỳ quái nói: “Ngươi này thật kỳ quái, từ trước đến nay chỉ có người khác đòi hôn, chứ đòi người hôn mình, thật là bá đạo.”



(Quá là bá đạo mà, ta thấy giống như nồi nào vung đó mà =)))



Cao Dật Linh ngước đầu lên, ánh mắt của hắn tức giận đến phát sáng, động lòng người đến nói không nên lời, Đàm Thiên Diễn cơ hồ muốn mê loạn trong mâu sắc (màu mắt) của hắn rốt cuộc y khó chịu được nữa, không còn đùa giỡn với thiên hạ đáng yêu này nữa, bỗng bắt lấy Cao Dật Linh, hôn lên đôi môi đỏ mọng.



Cao Dật Linh đang muốn chửi bậy, nào biết Đàm Thiên Diễn nói hôn là hôn, toàn thân hắn còn bị Đàm Thiên Diễn ôm chặt lấy.



Đàm Thiên Diễn cảm giác đường cong thân thể của hắn, miệng lưỡi lướt qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, hôn rực cháy như lửa lướt qua môi của hắn.



Nụ hôn kia vừa bá đạo, vừa cường thế, như lửa chiếm người, Cao Dật Linh chưa từng bị thô bạo cưỡng hôn như thế này, cơ hồ chân hắn mềm nhũn.



Cao Dật Linh nhanh chóng không thở nổi, Đàm Thiên Diễn còn không buông tha hắn, tiếp tục cưỡng hôn, còn liếm còn cắn đôi môi đầy đặn của hắn cuối cùng hắn yếu ớt ngã vào lòng của y, thở cũng không thở nổi, mặt đỏ bừng.



“Ngươi…ngươi…như thế nào…lại có loại hôn này? Miệng ta xuýt bị ngươi cắn đứt.”



Giọng của hắn khàn khàn, nghe mị vô cùng, không giống như đang mắng người, thật giống làm nũng môi của hắn hôn đến sưng đỏ, khóe mắt đều là mị quang.



Ánh mắt như lửa của Đàm Thiên Diễn nhìn Cao Dật Linh ngọt đến chết người trong lòng mình, thản nhiên cười nói: “Tốt lắm, ta hôn ngươi, ngươi vạn lần không được tuyên truyền ra ngoài, nói ta hôn người xấu như ngươi, nếu không thân giới (giá trị con người) của ta nhất định thảm bại, ngày mai mỹ nam tử đệ nhất kinh thành đổi người làm.”



Thấy Cao Dật Linh sửng sốt, Đàm Thiên Diễn liền cười đem Cao Dật Linh mềm nhũn trên người y đặt xuống đất, còn luôn miệng cảnh bảo: “Ngươi vạn lần không được nói cho người khác biết ta hôn ngươi, nếu không người khác biết ta hôn người xấu như ngươi, thì đến lượt ta tự sát. Còn vừa rồi chuyện ta mới hôn ngươi, hy vọng người không cần hiểu lầm hảo ý của ta.”



Cao Dật Linh vừa rồi bị hôn đến mặt đỏ như lửa, nhưng bây giờ hắn tức giận toàn thân đỏ bừng, hắn rống lớn, cầm lấy bình hoa trên bàn. “Tên hỗn đản này, đi chết đi!”



Đang lúc Đàm Thiên Diễn đóng cửa lại, bình hoa nện vào cửa, sau đó rơi xuống đất, ngoài cửa tâm tình Đàm Thiên Diễn phi thường sung sướng, còn tràn đầy tươi cười.



Trái lại Cao Dật Linh ở bên trong cánh cửa, hắn không chịu được chửi ầm lên, giọng nói cho dù cách đó ba phòng còn nghe được.