Cao Quan
Chương 1 : Mùa hè tủi nhục và đau xót
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
Kiếp trước, trong chốn quan trường, hắn cả đời thất bại, hậm hực mà chết.
Kiếp này, hắn quay trở lại, vạch trần thân thế kinh thiên của mình, tái nhập quan trường, lấy lại những gì mà hắn đã bỏ qua kiếp trước.
Hắn – Bành Viễn Chinh – liệu có thành công tìm lại thân thế của mình? Và hắn sẽ làm gì để có thể trụ vững trong chốn quan trường?
Tác giả Cách Ngư bằng phong cách viết phóng khoáng, đôi lúc lại ẩn chứa bao nội hàm trong đó sẽ dẫn dắt chúng ta đi theo từng bước chân của nhân vật chính trong hành trình tìm lại những gì đã mất của hắn.
Hôm nay, trời quang mây trắng. Ánh nắng chiếu rọi khiến người ta phải chói mắt.
Dưới ánh mặt trời, những bóng người lay động lọt vào tầm mắt của Bành Viễn Chinh, mà trên con đường cái mới được cải tạo lại giống như cặp đùi thon thả, trơn bóng, thẳng tắm, trông rất gợi cảm của một người phụ nữ, ngẫu nhiên có chiếc ô tô lao vút qua, chỉ trong chớp mắt là không thấy bóng dáng.
- Là người bị tử hình!
- Đúng là người bị tử hình!
- Như thế nào lại bị tử hình?
- Tôi làm sao biết được?
- Mấy người đó nhìn cái gì vậy?
- Sao không qua xem đi, suốt ngày chỉ biết hỏi?
Một đôi thanh niên nam nữa sóng vai nhau bước qua người Bành Viễn Chinh. Người nam dường như muốn nắm cánh tay người nữ, nhưng người nữ đã lặng yên tránh được.
Bành Viễn Chinh yên lặng theo sát đằng sau hai người, đến chỗ thông báo của khu tập thể nhà máy cơ giới.
Trước bảng thông báo đã tụ tập một đám người già trẻ bé lớn. Bành Viễn Chinh đứng đằng sau, nghe trong đám người giọng nói của một cô bé đang hỏi một cô bé khác:
- Lộ Lộ, cái gì gọi là cưỡng gian vậy?
Tháng 2 năm 1969, Bành Ngọc Cường chịu sự đả kích của dư luận, kết hôn với con gái của hiệu trưởng trường đại học Giang Bắc Mạnh Khánh Đào là Mạnh Lâm. Năm thứ hai sinh ra con trai Bành Viễn Chinh. Đến năm Bành Viễn Chinh sáu tuổi thì Bành Ngọc Cường qua đời.
Sau thời kỳ đặc biệt chấm dứt, cha của Mạnh Lâm là Mạnh Khánh Đào rất nhanh được sửa lại án xử sai. Mạnh gia tiến vào xã hội thượng lưu. Mạnh Khánh Đào vẫn làm hiệu trưởng trường đại học như cũ. Con cả Mạnh Quân thì trước làm Phó giám đốc cho một doanh nghiệp nhà nước, sau này, khi nhà nước cải cách phát triển, thì ra ngoài làm ăn, trở thành một ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Con thứ của Mạnh Khánh Đào là Mạnh Cường, xuất thân làm quan, trở thành cán bộ lãnh đạo. Trưởng nữ Mạnh Bình thì làm việc trong đoàn nghệ thuật thành phố.
Cả nhà Mạnh Khánh Đào vẫn khinh thường Mạnh Lâm lấy Bành Ngọc Cường. Họ cảm thấy Bành Ngọc Cường xuất thân từ một gia đình nông dân, là tầng lớp hạ đẳng, không xứng đáng với con gái của mình. Vì thế người nhà đã mãnh liệt yêu cầu Mạnh Lâm tái giá, đem Bành Viễn Chinh trả lại cho Bành gia.
Mạnh Khánh Đào thậm chí còn lựa chọn một đối tượng kết hôn cho con gái của mình, là học sinh của ông ta, Phó giáo sư khoa tiếng Trung của trường đại học Giang Bắc Trương Lôi. Mạnh Lâm tuy rằng đã kết hơn, nhưng lúc đó chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dung mạo như hoa, khí chất tao nhã, nên Trương Lôi đối với bà rất ái mộ.
Nhưng điều này chỉ có Mạnh Khánh Đào và Trương Lôi tình nguyện. Bành Ngọc Cường và Mạnh Lâm quen biết, quý mến nhau trong hoạn nạn. Mà Bành Ngọc Cường lại vì cô mà phải chịu cực khổ. Cho nên tình cảm vợ chồng rất sâu đậm. Mạnh Lâm kiên quyết không chịu tái giá, thứ nhất là không quên được người chồng rất chân thành của mình, thứ hai là không thể bỏ đi đứa con còn quá nhỏ của mình.
Mạnh Khánh Đào giận tím mặt, sau khi quát mắng Mạnh Lâm một hồi thì tỏ vẻ rằng, nếu Mạnh Lâm không thể vứt bỏ Bành gia thì từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con, cả đời không cho Mạnh Lâm bước vào cửa.
Mạnh Khánh Đào sau khi phát hiện bị bệnh ung thư gan thì không lâu sau đó đã qua đời. Từ đó con cháu của Mạnh gia cũng vì vậy mà hoàn toàn đoạn tuyệt với Mạnh Lâm. Tuy rằng Mạnh Khánh Đào chết không quan hệ gì đến Mạnh Lâm, nhưng người của Mạnh gia vẫn cho rằng cha mình là do Mạnh Lâm bức chết.
Nhoáng một cái đã hơn mười năm. Mạnh Lâm ngậm đắng nuốt cay, cùng con trai Bành Viễn Chinh sống nương tựa lẫn nhau. Cuộc sống tuy có khó khăn nhưng rất ấm áp và hạnh phúc. Nguồn: https://truyenfull.vn
Năm 1987, Bành Viễn Chinh đậu vào trường đại học Kinh Hoa danh tiếng nhất cả nước. Sau khi tốt nghiệp thì được phân phối về xã Bạch Vân. Thời đó, cơ quan chính quyền không giống như đời sau, nhất là ở nông thôn. Nghe con trai của mình bị điều đến một vùng xa xôi như vậy, Mạnh Lâm rốt cuộc ngồi không yên.
Bà mặt dày chủ động đến nhà anh trai thứ hai của mình là Phó chủ tịch thành phố Tân An Mạnh Cường để cầu xin giúp đỡ Bành Viễn Chinh đổi một đơn vị khác, thì nhận được sự sỉ nhục từ Bành gia.
Sau này, Mạnh Lâm sau khi cầu khẩn những người xung quanh không có kết quả, rơi vào đường cùng, bà đã lợi dụng chức thủ quỹ của mình tham ô năm ngàn đồng, làm lễ vật cho Phó cục trưởng Cục Nhân sự. Kết quả bị bại lộ, bà bị bắt giam. Tuy rằng Mạnh gia cũng ra mặt khơi thông quan hệ, bồi thường công khoản, Mạnh Lâm được thả về, nhưng cả đời bà sống thanh cao, Mạnh Lâm nhất thời suy nghĩ nông cạn nên đã tìm đến cái chết.
Sau khi mẹ mất, Bành Viễn Chinh lâm bệnh một thời gian, cuối cùng thì vẫn đến chính quyền xã công tác. Công tác tại chính quyền xã đó sáu năm, trong một cơ hội ngẫu nhiên được điều đến Ủy ban nhân dân thành phố, trở thành một nhân viên nho nhỏ trong đó. Hắn đã làm việc tại Ủy ban nhân dân thành phố nhiều năm, mới được đề bạt lên chức Phó chánh văn phòng, cả đời chịu buồn bực thất bại.
Đây chính là những gì mà Bành Viễn Chinh đã trải qua trong kiếp trước.