Cao Quan
Chương 128 :
Ngày đăng: 00:54 20/04/20
Phùng Khang Niên liên tục gật đầu:
- Bí thư Lý, quả thật không tệ, một thị trấn như thị trấn của cô, có thể đầu tư nhiều tiền như vậy cho giáo dục, y tế và công trình công cộng, thật sự là đáng quý và hiếm có, hôm nay chúng tôi quay nhiều một chút, tranh thủ xem có thể quay riêng một đoạn cho thị trấn, sau này nếu có chuyên mục thích hợp, cũng có thể sử dụng.
Phùng Khang Niên nói như vậy, Lý Tuyết Yến hết sức vui mừng, đến nỗi hay tay hơi run rẩy.
- Cảm ơn, Chủ nhiệm Phùng, cảm ơn các phóng viên.
Lý Tuyết Yến liên tục cảm tạ nhóm Phùng Khang Niên.
Phùng Khang Niên cười:
- Không cần khách khí, chúng tôi vốn là phóng viên, công việc chủ yếu là tìm kiếm các điểm sáng và đưa lên sóng truyền hình. Ngược lại, chúng tôi còn phải cảm ơn các vị. Chuyến đi này, coi như là một niềm vui bất ngờ.
Lý Tuyết Yến dẫn nhóm Phùng Khang Niên vào trường, đi thẳng đến một phòng học sáng sủa và sạch sẽ, vọng lại tiếng giảng bài lanh lảnh.
Hai camera từ hai góc khác nhau, nhắm ngay vào một phòng học đang diễn ra tiết học lịch sử, giáo viên cảm thấy đột ngột, nhưng thấy hiệu trưởng và Bí thư thị trấn đi theo, đoán là đài truyền hình đến làm phóng sự, liền lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giảng bài.
Chí có vài học sinh không kìm nổi tò mò, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn các phóng viên.
Quay xong cảnh phòng học và học sinh đang học tập, lại tiếp tục đi quay sân thể dục, nhà ăn và thư viện trường.
Chỉ riêng trường trung học, không ngờ mất gần một tiếng đồng hồ mới quay xong.
Lý Tuyết Yến rất phấn chấn, mặt mày hớn hở. Việc đầu tư vào giáo dục, y tế và công trình công cộng là các lĩnh vực mà cô vẫn lấy làm tự hào.
Phùng Khang Niên tạm dừng bước, lau mồ hôi, nhìn Bành Viễn Chinh cảm thán nói:
- Trưởng phòng Bành, không ngờ trường trung học của một thị trấn lại đầy đủ phương tiện như vậy, khiến chúng tôi rất ấn tượng. Chúng tôi đã đi khắp cả nước, đây là trường học của một thị trấn đẹp nhất mà chúng tôi thấy. Điều này cho thấy cán bộ thị trấn này có tầm nhìn xa, lại cũng rất quyết đoán.
- Đúng vậy, Chủ nhiệm Phùng.
Bành Viễn Chinh cũng rất tán đồng, tuy hắn đã từng đến đây, lần này hắn mới có cơ hội quan sát rõ ràng.
- Tôi có một đề nghị.
- Tiểu Cao, lại đây!
Cao Ý Tuyên đi tới.
- Tiểu Cao, thế nào? Bành Viễn Chinh đưa phóng viên đi đâu vậy?
Khang Đống hỏi.
- Đi thị trấn Vân Thủy, cũng không biết là anh ta nghic như thế nào, phóng viên CCTV đến để phỏng vấn ở thành phố, anh ta lại dẫn người ta đến thị trấn, để lãnh đạo ngồi đây chờ.
Dù Cao Ý Tuyên đã cố gắng che giấu tâm trạng tức tối của mình, lời lẽ của y vẫn toát ra sự bất mãn rất rõ ràng.
Khang Đống ngẩn ra:
- Đi thị trấn? Cái này không có trong kế hoạch mà!
Ánh mắt thâm trầm của Trần Ngôn Hề lướt qua khuôn mặt của Cao Ý Tuyên, thản nhiên nói:
- Công tác ở thị trấn cũng là bộ phận tạo thành công tác ở thành phố, đồng chí Viễn Chinh sẽ không làm bậy, chắc là phóng viên người ta yêu cầu. Thị trấn Vân Thủy là thị trấn phát đạt nhất thành phố chúng ta, đi tới đó quay vài cảnh cũng rất tốt. Chúng ta quay lại văn phòng Bí thư Đông Phương chờ, khi nào đồng chí Viễn Chinh về, bảo họ đến thẳng văn phòng của Bí thư Đông Phương.
- Vâng, tôi hiểu.
Khang Đống lập tức trả lời.
Trần Ngôn Hề xoay người bước đi, Cao Ý Tuyên mặt mày đỏ bừng.
Khang Đống hơi bất mãn, lườm Cao Ý Tuyên một cái, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Cao, sau này nói chuyện trước mặt lãnh đạo phải chú ý đúng mực!
Nói xong, Khang Đống cũng xoay người bước đi về phía văn phòng của mình.
Ông ta biết xuất thân, bối cảnh của Cao Ý Tuyên, lại biết y là người do Bí thư Đông Phương đưa vào, cho nên hết sức chiếu cố đối với y. Nhưng, biểu hiện của Cao Ý Tuyên càng ngày càng làm ông cảm thấy thất vọng; y quá nóng này, quá nông nổi.