Cao Quan
Chương 14 : Phùng Thiến Như thất thố
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
- Huấn luyện viên Bành, cứ như vậy đi, 8h sáng ngày mốt, đợi ở cổng trường, tôi sẽ mang xe đến đón anh. Người mà giáo sư Phùng tìm giúp anh rất bận, chỉ có thể dành ra nửa ngày để gặp anh. Anh nhất định phải đến đúng giờ, nhớ kỹ phải mang theo vật của anh đấy.
Phùng Thiến Như luôn mãi dặn dò, thần thái rất trịnh trọng.
Bành Viễn Chinh cười:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Phùng Thiến Như gương mặt cao quý hiện lên chút tươi cười, vừa cao cao tại thượng, nhưng lại có vài phần dịu dàng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chàng thanh niên cao lớn, giản dị trước mắt cô có khả năng sẽ là em họ của cô, hậu duệ đời thứ ba thất lạc của Phùng gia.
Bành Viễn Chinh rõ ràng là nắm bắt được trạng thái cảm xúc của Phùng Thiến Như qua ánh mắt. Hắn chậm rãi vươn tay ra với Phùng Thiến Như:
- Cảm ơn em rất nhiều. Sự giúp đỡ của em tôi sẽ không quên. Sau khi thành công bán xong, tôi sẽ mời em ăn cơm.
Phùng Thiến Như khóe miệng co giật, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng là sắp bước chân vào nhà quyền quý, cá chép hóa rồng, nhưng người trước mắt vẫn không biết gì, cứ luôn mồm muốn bán kỷ vật. Thật là tầm thường! Phùng Thiến Như cảm xúc phập phồng, quên mất việc che giấu cảm xúc của mình.
Phùng Thiến Như theo bản năng cũng vươn tay ra, tùy ý nắm tay Bành Viễn Chinh, đột nhiên đuôi lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nói:
- Huấn luyện viên Bành, tôi có câu không nên hỏi, anh thật sự muốn bán ngọc bội sao?
- Đương nhiên!
- Có thể bây giờ anh bán đi, nếu chẳng may sau này người thân của ba anh tìm đến, anh mất đi vật chứng nhận người thân thì nên làm như thế nào?
- Tôi còn giấy tờ nhận người thân, hẳn là do ông nội của tôi lưu lại. Có mảnh giấy viết tay này, cho dù là không có ngọc bội thì cũng có thể nhận ra tôi. Miếng ngọc bội tôi đã chụp ảnh lại rồi. Mặt khác, nếu không thể nhận ra người thân, giữ lại ngọc bội cũng chẳng có ích gì, em nói có đúng không?
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng cau mày.
Trương Lam vội vàng hỏi.
Tuy rằng, Phùng Bá Lâm ở Phùng gia đứng hàng thứ hai, nhưng trên thực tế, bên trong Phùng gia, chân chính đứng hàng thứ hai chính là con trai thất lạc của Phùng lão.
Phùng Bá Lâm hung hăng bóp nát tàn thuốc, trầm giọng nói:
- Anh cả đối nhân xử thế em còn không rõ ràng sao? Anh ấy nếu không nắm chắc mười phần thì sẽ không dám kinh động ông cụ. Anh đánh giá tám chín phần nhất định là con của anh hai.
- Miếng ngọc bội không thể làm giả. Hơn nữa, thân thế, ngày sinh của anh ấy đều chứng minh anh ấy chính là anh hai đã thất lạc.
- Vậy chúng ta trơ mắt ra nhìn tên tiểu tử kia được nhận sao? Viễn Hoa nhà chúng ta vốn là nhà quyền quý, độc đinh truyền lại. Đột nhiên nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Lấy tính tình của ông cụ bà cụ, khẳng định sẽ có sự bù đắp lại cho nó. Nói không chính xác, còn có thể lấy đi địa vị của Viễn Hoa. Như vậy tương lai…
Trương Lam cắn môi, hạ giọng nói.
Phùng Bá Lâm căm tức đứng dậy, trừng mắt nhìn vợ:
- Vậy em nói phải làm sao bây giờ? Tóm lại, thật sự là huyết mạch Phùng gia của chúng ta, chẳng lẽ không nhận sao? Ông cụ sẽ không đồng ý.
- Em mặc kệ, anh phải nghĩ ra biện pháp bảo vệ Viễn Hoa nhà chúng ta.
Trương Lam lời còn chưa nói ra, thì đứa con Phùng Viễn Hoa đã bước từ trong thư phòng ra, như cười như không nói:
- Ba, mẹ, hai người đừng làm ầm ĩ nữa. Chuyện này có gì ghê gớm đâu, không phải là ông nội đã tìm được một đứa cháu sao? Một đứa cháu đến từ nông thôn, hắn có tiền đồ gì? Sợ hắn làm chi?
- Viễn Hoa, con không hiểu đâu.
Trương Lam cau mày.
- Phùng gia chúng ta không giống như những gia đình khác. Nếu đã khiến ông cụ nhìn trúng, thì gà đen cũng có thể biến thành phượng hoàng. Huống chi tên tiểu tử này tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa. Nói vậy thì nó cũng không quá kém.