Cao Quan
Chương 140 :
Ngày đăng: 00:55 20/04/20
- Ồ, hóa ra là như vậy. Em cứ tưởng là nông thôn thuần nông chứ.
Phùng Thiến Như ồ lên một tiếng, cười khẽ:
- Nếu là như vậy, cũng không tệ lắm. Vậy chúc mừng anh trở thành Chủ tịch thị trấn. Tuy rằng cấp bậc vẫn còn thấp, nhưng cũng được xem làm quan phụ mẫu. Haha.
Phùng Thiến Như trưởng thành trong gia đình quyền quý, theo nhận thức của cô, một xã hoặc thị trấn thì đều là nông thôn.
- Thiến Như à, về sau em cứ đến thị trấn để tham quan. Thật sự không sai đâu. Em cứ ở thủ đô thì không biết ở dưới phát triển như thế nào. Hiện tại, rất nhiều địa khu, nhất là xã thị trấn đều rất phát triển. Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn rất mạnh về kinh tế. Người dân ở đây trên cơ bản đều không thuần nông. Đa số đều ở thị trấn làm công cho các xí nghiệp. Nhà của họ đều là nhà lầu, và cuộc sống thì rất tốt.
Đề tài một khi đã có thì không khí xấu hổ cũng bị phá vỡ.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Thiến Như, khi em tốt nghiệp, nếu có ngày rảnh, chúng ta đến đó đi dạo?
Phùng Thiến Như gương mặt đỏ lên, thầm nghĩ: "Sao lại cùng một giọng điệu với ông nội nhỉ?"
Bành Viễn Chinh thấy sắc mặt Phùng Thiến Như đỏ lên, ánh mắt lóe ra, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, cũng liền trầm mặc xuống, không nói gì nữa.
- Vâng, tháng sau em sẽ đến Tân An để tham quan.
Thật lâu sau, khi chiếc xe chuẩn bị đến nhà Phùng Bá Đào, Phùng Thiến Như lúc này mới khẽ đồng ý.
Từ lúc vách tường vô hình bị phá vỡ, Bành Viễn Chinh trong lòng Phùng Thiến Như vị trí càng lúc càng rõ. Tuy rằng so với bạch mã hoàng tử của cô thì còn kém một chút, nhưng cũng không thể phủ nhận, từ trước cho đến nay, tình cảm trong cô đối với Bành Viễn Chinh đã dần dần trở thành tình cảm nam nữ.
Tâm trạng phức tạp ban đầu đã từ từ bị loại trừ. Khi chấp nhận được sự thật này đối với cô là cả một quá trình. Và đó cũng là một quá trình chứng tỏ cô đã trưởng thành. Cô đã bắt đầu nhìn thẳng vào nhân duyên mà Phùng gia đã an bài. Và bỗng nhiên phát hiện, bóng dáng Bành Viễn Chinh kỳ thật đã sớm cắm rễ trong lòng của cô. Cô không biết đó có phải là rung động của con tim hay không. Nhưng cô khát vọng bản thân mình có thể có được một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Như thế mới không uổng công sống cuộc đời này.
- Nhưng sản phẩm máy tính này kỹ thuật đổi mới rất nhanh. Mọi người nhất định phải cam đoan ưu thế về kỹ thuật. Bất cứ lúc nào cũng phải kết nối với thế giới, không ngừng khai thác và phát triển những sản phẩm mới. Nếu không thì thành quả sẽ không đáng kể.
Vương Bưu thật sự lắng nghe, trịnh trọng gật đầu:
- Chị họ của tôi cũng nói như vậy. Đúng rồi, đây là chị họ tôi dặn, muốn tôi giao cho cậu cái này.
Nói xong, Vương Bưu từ trong bàn làm việc của mình lấy một hộp nhỏ tinh xảo:
- Cậu mở ra xem đi.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chậm rãi mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc chìa khóa xe mới tinh, mặt trên khắc dấu hiệu mạc xe của Đức quen thuộc.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Xe? Loại này rất đắt tiền, tôi không thể nhận. Kiên quyết không được.
- Cậu không nể mặt à? Lãnh đạo cao tầng của công ty, mỗi người đều có một chiếc xe. Cậu tuy rằng không có ở công ty, nhưng cũng là một trong những ông chủ. Xe này là của cậu. Nếu cậu không cần thì tôi chẳng biết trả lời sao với chị họ của mình nữa.
Vương Bưu cười khổ:
- Chỉ là một công cụ đi lại, chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Chỉ là một chiếc Santana bình thường.
- Không được, đây không thể thương lượng. Tôi có xe cũng vô dụng thôi. Anh thay tôi cảm ơn An Na tỷ.
Bành Viễn Chinh thái độ kiên quyết, đẩy chiếc chìa khóa xe lại.