Cao Quan
Chương 152 :
Ngày đăng: 00:55 20/04/20
Trời hoàng hôn bao phủ toàn bộ thị trấn Vân Thủy ồn ào, náo nhiệt.
Đây là thị trấn lớn nhất, cũng là thị trấn có ngành công nghiệp phát triển nhất thành phố Tân An, vào giờ này mỗi ngày, dòng người rất lớn.
Trên đường phố trung tâm buốn bán của thị trấn, đông nghịt người, các tiểu thương, người bán hàng rong và cửa tiệm dọc hai bên đường đều vang lên tiếng rao hàng, tiếng nhạc từ đầu máy video, không ngừng thu hút khách hàng.
Công nhân hơn mười doanh nghiệp phụ cận, lúc này đã tan tầm, đều ra đường đi dạo. Trong khi cuộc sống vật chất giàu có hẳn lên, mà cuộc sống tinh thần còn tương đối thiếu thốn, các công nhân trẻ tuổi chỉ có thể lấy đi dạo làm thú tiêu khiển.
Đương nhiên, máy chục ngàn công nhân cũng phải ăn uống, mua sắm, cho nên trung tâm buốn bán của thị trấn Vân Thủy phồn hoa, tấp nập không kém nội thành.
Bành Viễn Chinh đứng ở phía đông trung tâm buôn bán, giữa dòng người chuyển động không ngừng, ánh mắt trầm tĩnh.
Thư ký Phòng Đảng chính Lý Tân Hoa lẳng lặng đứng phía sau Bành Viễn Chinh, ánh mắt có phần phức tạp nhìn vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi, còn nhỏ hơn cô vài tuổi.
Liên tiếp hai ngày, Bành Viễn Chinh dẫn cô đi xem xét trong thị trấn, khi thì xí nghiệp, khi thì thôn xóm. Cả ngày hôm nay hắn đưa cô đến một thôn xa nhất của thị trấn Vân Thủy, ở lại khá lâu, thậm chí ăn cơm tại nhà của Bí thư chi bộ thôn, bây giờ lại chạy tới đầu đường này, không biết nhìn ngắm cái gì.
Bóng lưng Bành Viễn Chinh vững chắc mà rộng rãi, tuy rằng tuổi trẻ mà lời lẽ, cử chỉ không giống chút nào với người trẻ tuổi, rất chín chắn vững vàng, đầu óc lão luyện, đây là đánh giá của Lý Tân Hoa đối với Bành Viễn Chinh qua mấy ngày đi cùng.
Cô rốt cục hiểu được vì sao Bành Viễn Chinh có được danh tiếng và địa vị ngày hôm nay, cũng không phải chỉ dựa vào cái gọi là bối cảnh.
Cô cảm thấy không thể dùng lời nói mà diễn tả được về tính cách thâm trầm và có chút gì đó bí ẩn của Bành Viễn Chinh, và do đó càng cảm thấy kính nể và có phần hơi sợ hắn. Đối với những cô gái chưa chồng như cô, sự kính nể, sờ sợ này, không tránh khỏi có pha lẫn một chút ngưỡng mộ đối với một người khác phái.
Thế nên hai ngày nay Lý Tân Hoa cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái, cô ước gì không phải trở về thị trấn làm việc, không phải đối mặt với bọn xu nịnh lãnh đạo ở văn phòng, cứ thế này suốt ngày làm bạn với Bành Viễn Chinh đi dạo. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lý Tân Hoa do dự một chút, dịu dàng đưa qua một cái khăn mặt, nhẹ nhàng nói:
-Lãnh đạo, anh lau mồ hôi đi.
Đây là xe của Hoàng Đại Long, y tới thị trấn Vân Thủy, hiển nhiên là tìm Bành Viễn Chinh.
Quả nhiên, chiếc Panther đột nhiên dừng lại, làm tung lên một đám bụi mù. Hoàng Đại Long nhảy xuống xe, từ xa đã cười ha hả với Bành Viễn Chinh:
-Viễn Chinh, cậu làm Chủ tịch thị trấn cũng không nói cho tôi một tiếng, tôi muốn chúc mừng cậu mà mấy ngày rồi không gặp được.
Bành Viễn Chinh cười:
-Một chức quan nhỏ bé, có gì đâu mà chúc mừng. Anh quản lý một tập đoàn xí nghiệp lớn như vậy, nghe nói sắp đưa lên thị trường, tôi không muốn chậm trễ thời gian quý giá của anh.
Hoàng Đại Long nhướng mày lên:
-Cậu nói như vậy là khinh thường anh em rồi. Tôi có bận đến mấy cũng có thể dành thời gian cho bạn bè chứ? Được, hôm nay tôi đã vất vả tìm đến đây, cậu phải cho tôi một chút mặt mũi, cùng ngồi với mọi người một chút.
Nói xong, Hoàng Đại Long liền cầm lấy điện thoại di động trong tay lái xe, bấm số, dõng dạc nói:
-Lão Hồ, tôi tới rồi, hiện đang ở chỗ Chủ tịch Bành, anh mau lại đây!
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nét cười, trong lòng thầm hiểu, Hoàng Đại Long chạy tới đây "chúc mừng" mình là giả, làm người trung gian "thuyết khách" giùm cho người khác mới là thật.
-Cô đây là?
Ánh mắt mờ ám của Hoàng Đại Long nhìn Lý Tân Hoa đứng phía sau Bành Viễn Chinh.
Tuy Lý Tân Hoa không xinh đẹp tuyệt trần như Phùng Thiến Như, cũng không đẹp bằng Tào Dĩnh, nhưng dung mạo cũng khá thanh tú, dáng người thon thả, cân đối tràn đầy sức sống.