Cao Quan
Chương 165 :
Ngày đăng: 00:55 20/04/20
Do lịch sự, Bành Viễn Chinh cũng không thể không uống hết ly rượu.
Nhân viên phục vụ lại rót rượu tiếp, Uyển Hải Nam lại nâng ly:
- Ly rượu đầu tiên là làm quen. Ly rượu thứ hai là thân tình. Cái gọi là ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành nguyện ý xem tôi là bạn bè, thì xin mời uống cạn ly rượu này.
Uyển Hải Nam lại uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ thằng nhãi này tửu lượng cũng khá đấy.
Nhưng do xuất phát từ lịch sự, hắn không thể không bồi lại.
Lý Tuyết Yến cau mày, lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh mỉm cười, ra hiệu hắn không có việc gì.
Lý Tuyết Yến lúc này mới yên lòng. Phụ nữ rất mẫn cảm. Cô đương nhiên nhận ra được Uyển Hải Nam đang ghen. Chỉ có điều là cô không bóc trần thôi. Dù sao hôm nay cũng là bạn bè tụ hội, không thể không nể mặt nhau. Nếu làm náo loạn, khiến không khí không thoải mái thì cũng sẽ làm cho mọi người mất vui.
Bành Viễn Chinh cũng nhìn ra được điều đó nên không quá để ý.
Hôm nay, đến đây chỉ là may mắn gặp dịp. Ngoài ra vì nể mặt Lý Tuyết Yến, sau này lại chẳng ai biết ai thì để ở trong lòng làm gì.
Nhưng không ai ngờ, Uyển Hải Nam ly rượu thứ ba vẫn hướng về Bành Viễn Chinh.
Gương mặt y tràn đầy tươi cười, chỉ có điều lại làm cho người ta có cảm giác nham hiểm. Y cười nói tiếp:
- Vừa rồi là hai ly làm quen thôi. Bây giờ là hoan nghênh Chủ tịch thị trấn Bành đường xa đã nể mặt đến đây tham dự buổi họp mặt này.
Lúc này, tất cả mọi người đều dừng câu chuyện và buông ly rượu trong tay, nhìn hai người Bành Viễn Chinh và Uyển Hải Nam, đều nhận ra một hương vị khác thường.
Uyển Hải Nam đây là có ý xấu chuốc rượu người khác. Chẳng qua là ăn nói khéo thôi. Nói là mời rượu nhưng Bành Viễn Chinh lại biết rõ y "lai giả bất thiện" (kẻ đến thì không thiện).
Uyển Hải Nam vẫn uống cạn ly trước.
Sau khi y uống xong, lại nhìn chằm chằm vào Bành Viễn Chinh, trong ánh mắt hơi có ánh lửa tóe ra.
Ba ly rượu trắng uống liền một lúc. Tuy rằng chỉ là loại rượu 31 độ, nhưng uống lien tiếp như vậy cũng không hay.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Phòng Gia Lượng bĩu môi, cười ồn ào nói:
- Uyển Hải Nam, anh đang làm gì vậy? Đều là bạn, anh nếu hỗ trợ được thì hỗ trợ, còn không thì thôi. Đừng làm ra bộ dạng như vậy.
Phòng Gia Lượng cũng trừng mắt nhìn Uyển Hải Nam:
- Anh bạn, có chút quá đáng rồi đấy. Anh cũng đã say rồi.
Uyển Hải Nam nhiều ít có chút mượn rượu giả điên, vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Ai nói tôi đã say chứ? Chủ tịch thị trấn Bành anh ngay cả uống ly rượu cũng không nể tình, như vậy làm sao bảo tôi nể mặt anh chứ?
Bành Viễn Chinh lãnh đạm cười:
- Tôi khi nào lại bảo anh nể mặt tôi chứ? Mặt mũi của anh lớn lắm sao?
- Tiểu thư, phiền cô gọi giúp tôi số điện thoại là xxxxxx. Cô nói cho người đó biết, người gọi là Bành Viễn Chinh, bảo anh ấy khẩn trương đến khách sạn Dạ Hải ngay.
Bành Viễn Chinh hướng nữ nhân viên phục vụ vẫy tay, lạnh lùng nói.
Phòng Gia Lượng thấy không khí có vẻ căng thẳng thì liền khẩn trương hòa giải:
- Viễn Chinh, Uyển Hải Nam chỉ là cá tính bướng bỉnh. Anh cũng đừng chấp cậu ấy. Mau hút điếu thuốc đi.
Phòng Gia Lượng đến trước mặt Bành Viễn Chinh, nói với Mạnh Hiểu Yến đang ngồi bên cạnh Bành Viễn Chinh:
- Em Hiểu Yến, phiền em nhấc mông qua một chút, để anh và ông em Viễn Chinh đây trò chuyện với nhau.
Mạnh Hiểu Yến cười mắng, đứng dậy nhường chỗ:
- Không biết xấu hổ, ai là em của anh chứ?
Phòng Gia Lượng cười ha hả, không xấu hổ ngồi xuống.
Hai người trêu chọc nhau như vậy khiến cho không khí nặng nề bị phá vỡ. Mọi người cười rộ lên. Có người còn bắt đầu rót rượu cho mình.
Dù sao cũng là bạn học hội tụ. Hai ba năm mới tụ hội một lần. Bình thường thì đều bận việc nên cơ hội gặp mặt rất ít.