Cao Quan

Chương 171 :

Ngày đăng: 00:55 20/04/20




Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nét cười khẩy hết sức mơ hồ.



Hắn nhìn Hách Kiến Niên, lại nói:



-Bí thư Hách, loại chuyện "ăn uống" này tuy là vì việc công, nhưng dùng tiền của bên tài vụ cũng không thích hợp, tôi nghĩ nên dùng tiền trong quỹ đen của thị trấn.



Sắc mặt Hách Kiến Niên chợt biến đổi, nhưng ông ta che giấu được ngay, trong lòng thấy rất khó chịu.



Thật ra, lấy chút tiền từ quỹ đen mời khách, cũng không vấn đề gì, nhưng ông ta quá nhạy cảm, thấy không ngờ Bành Viễn Chinh lại nhằm vào quỹ đen trong tay của mình, lòng đầy cảnh giác.



Ông ta do dự một lát, rồi mới ra vẻ thản nhiên nói:



-Cũng được, tóm lại đều là vì công tác. Cậu bảo họ làm cái dự toán, tôi ký tên. Mục đích của quỹ đen là để giải quyết một số khoản nhạy cảm, nói ngắn gọn, đều là tiền của thị trấn, đều là phục vụ cho sự phát triển của thị trấn, tuy nhiên là hai nhánh khác nhau, ha ha!



Rốt cuộc Hách Kiến Niên vẫn phải đồng ý. Tuy quỹ đen do ông ta nắm trong tay, nhưng cũng có ích lợi và chức năng chung. Nếu chỉ có một mình ông ta hưởng, chắc chắn sẽ có chuyện. Không chừng sẽ có người âm thầm tố cáo lên quận và thành phố.



Hàng năm mỗi kỳ nghỉ phép, Hách Kiến Niên tổ chức cho bộ máy lãnh đạo và các nhân viên ở những vị trí quan trọng đi chơi một chuyến, dùng quỹ đen để chi trả, mục đích là để bịt miệng mọi người.



Từ khi Bành Viễn Chinh lên lầu nói chuyện với Hách Kiến Niên, Lý Tuyết Yến luôn đứng nghe ngóng động tĩnh.



Thấy Bành Viễn Chinh tươi cười xuống lầu, lúc này cô mới thở phào một cái, bước tới đón, hạ giọng hỏi:



-Ông ta đồng ý?



Bành Viễn Chinh mỉm cười:



-Chuyện này đâu phải việc cá nhân của tôi, sao ông ấy lại không đồng ý?



Đồng chí Tân Hoa, cô lại đây một chút.



Bành Viễn Chinh đến cửa phòng Đảng chính, gọi Lý Tân Hoa.



-Dạ, lãnh đạo!



Lý Tân Hoa lập tức tươi cười chạy ra.



Bình thường, cán bộ thị trấn gọi Bành Viễn Chinh là "Chủ tịch thị trấn Bành" hoặc "Chủ tịch thị trấn", còn Hách Kiến Niên gọi hắn là "Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh". Chỉ có một mình Lý Tân Hoa gọi hắn là "lãnh đạo".



Đây là do một thời gian ngắn trước kia hai người cùng đi thăm viếng các nơi trong thị trấn, cô xưng hô như vậy đã thành thói quen, về sau cũng không thay đổi, mà Bành Viễn Chinh cũng mặc nhiên chấp nhận.




-Chuyện cải tạo phố buôn bán ở thị trấn, thủ tục đang được hoàn tất, cần một ít kinh phí. Tôi đã nói với Bí thư Hách, sẽ dùng quỹ đen. Đây là báo cáo, cô cầm lấy đi làm thủ tục.



Cát Tiểu Vân nhận lấy báo cáo nhìn lướt qua, do dự nói:



-Chủ tịch thị trấn Bành, số tiền này hình như hơi lớn?



-Cô cho rằng số tiền này lớn?



Bành Viễn Chinh cười:



-Nhưng tôi cho rằng còn lâu mới đủ! Kế tiếp, thị trấn còn phải lên tỉnh lo liệu, cần một khoản nữa. Cô cứ chi ra, sau khi xong chuyện, tôi sẽ bảo Lý Tân Hoa nộp lại đầy đủ các hóa đơn thanh toán cho cô.



Cát Tiểu Vân hơi khó xử, gượng cười nói:



-Chủ tịch thị trấn Bành, theo chế độ tài vụ, kinh phí vượt quá 500 tệ đều cần Bí thư Hách ký tên. Chủ tịch xem xem, có lẽ cần Bí thư Hách ký trước đã ạ!



Cát Tiểu Vân không muốn trực tiếp xung đột với Bành Viễn Chinh, liền đá quả bóng sang cho Hách Kiến Niên.



-Chế độ tài vụ? Nếu thật sự tuân thủ chế độ tài vụ và kỷ luật tài vụ, cô đã không cần quản lý tới hai cuốn sổ! Tôi không hơi đâu đi cãi vã với cô, bây giờ là 11 giờ, chiều nay tôi mời lãnh đạo Ủy ban Xây dựng ắn cơm, nhất định cô phải xử lý ngay!



Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:



-Thiếu chữ ký của Bí thư Hách, cô phải đi nhờ ông ấy ký! Nhớ kỹ, hai ngàn, không được thiếu một xu!



Bành Viễn Chinh nói không chút khách khí. Cát Tiểu Vân hơi xấu hổ và thật sự tức giận, cô ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, mặt hơi câng lên. Cô là người thân tín của Hách Kiến Niên, lại quản lý tài sản, cán bộ thị trấn, thậm chí thành viên lãnh đạo bộ máy đều phải nể mặt cô vài phần, không ngờ hôm nay lại bị Bành Viễn Chinh "làm nhục" thẳng thừng như vậy, trong lòng rất phẫn nộ.



-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi chỉ quản lý tài vụ, chuyện làm báo cáo, xin lãnh đạo ký tên này nọ, là do phòng Đảng chính lo!



Cát Tiểu Vân cố kìm chế cơn tức, lạnh lùng nói.



-Cô có thể giải thích, đây là do tôi giao cho cô làm!



Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia khinh miệt.



Phòng Tài chính là đơn vị trực thuộc Ủy ban nhân dân thị trấn, Bành Viễn Chinh là Chủ tịch thị trấn, giao công tác cho cô ta, đương nhiên cô ta phải làm.



Cát Tiểu Vân bị Bành Viễn Chinh nói một câu nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nên lời.