Cao Quan

Chương 230 : Bão táp trong hội nghị thường vụ (2)

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Lợi ích thực sự vượt lên tất cả. Đó là vấn đề không thể tránh khỏi trong chốn quan trường.



Nếu Tần Phượng đi, bất kể là thăng chức hay chuyển đi, chức Bí thư Quận ủy quận Tân An sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay Chủ tịch quận Cố Khải Minh, đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề.



Cho dù sau này Tần Phượng trở thành Phó chủ tịch thành phố Tân An, lực uy hiếp của cô đối với cán bộ quận cũng không bằng Cố Khải Minh.



Cho nên, Trưởng ban Lý nêu lên đề cử của Tần Phượng xong, không ai chủ động tỏ thái độ, ngay cả Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, tâm phúc tuyệt đối của Tần Phượng cũng vậy. Rất nhiều ánh mắt Ủy viên thường vụ âm thầm ngó chừng Cố Khải Minh, muốn xem thái độ của Cố Khải Minh.



Thì Đại Kiến không muốn là người đầu tiên đứng ra nói, Tần Phượng đi, nhưng y thì không đi được. Y còn muốn công tác ở quận Tân An, một khi Cố Khải Minh trở thành Bí thư Quận ủy, y nhất định phải "gió chiều nào che chiều ấy", bằng không vị trí của y sẽ bảo đảm.



Có thể Cố Khải Minh không động được vào cấp bậc Ủy viên thường vụ của y, nhưng chức Chánh văn phòng Quận ủy thì lại có thể.



Tần Phượng đợi một lúc, thấy không ai mở miệng, không khỏi hơi tức giận. Cô trầm ngâm một chút, thản nhiên nói:



- Nếu các đồng chí không lên tiếng, tôi nói trước hai câu. Bất luận là Liêu Vĩ hay Thẩm Ngọc Lan, đều là đồng chí công tác bên cạnh tôi. Nhưng đề cử người tài không cần tị hiềm là người thân, tôi cũng sẽ không kiêng dè nhiều như vậy.



Đối với đồng chí Liêu Vĩ, vừa rồi Trưởng ban Lý đã giới thiệu rồi, tôi tin các đồng chí khá hiểu rõ về đồng chí ấy. Đây là một cán bộ có tố chất khá toàn diện, quan tâm đến đại cục, cá nhân tôi cho rằng, để Liêu Vĩ xuống đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn là thích hợp.



Thẩm Ngọc Lan là thư ký của tôi, tôi nhất định phải nói đôi lời về cô. Năm nay cô ấy 28 tuổi, kết hôn được năm năm rồi, vì công tác cho tôi, vẫn chưa dám có con. Nhưng cô ấy đã 28 tuổi, nếu không có con, tương lai sẽ là sản phụ lớn tuổi. Các đồng chí, tôi không thể làm chậm trễ việc sinh nở của Ngọc Lan! Cho nên, suy xét yếu tố này, tôi nhân dịp này, điều chỉnh công tác của Ngọc Lan. Các đồng chí có ý kiến và đề nghị gì, xin cứ mạnh dạn đề xuất. Lão Cố, anh nói xem.



Tần Phượng trực tiếp gọi tên.



Cố Khải Minh thản nhiên mỉm cười:



- Việc bố trí công tác cho đồng chí Thẩm Ngọc Lan , tôi không có ý kiến. Tôi rất hiểu sự sắp xếp của Bí thư Tần.



Đối với đánh giá về đồng chí Liêu Vĩ, tôi cũng có cùng quan điểm. Đồng chí Liêu Vĩ là một đồng chí có biểu hiện khá ưu tú, có tố chất toàn diện, kinh nghiệm phong phú, rời cơ quan đi cơ sở rèn luyện cũng là cách quan trọng để chúng ta bồi dưỡng và sử dụng cán bộ trẻ tuổi.




- Chỉ có Phó bí thư Chử Lượng và ủy viên Khuông Nhã Lam.



- Thông báo cho Chử Lượng và Khuông Nhã Lam, cùng tham gia cuộc họp.



Mười phút sau, khi Bành Viễn Chinh đẩy cửa phòng họp bước vào, tất cả các cán bộ trung tầng cúa Đảng ủy thị trấn và Ủy ban nhân dân thị trấn đều có mặt đông đủ.



Chử Lượng và Khuông Nhã Lam sắc mặt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, không biết vì sao hắn đột nhiên triệu tập cuộc họp. Vi Minh Hỉ vừa tới náo loạn một hồi, không khí vẫn còn chưa bình ổn.



Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bành Viễn Chinh chậm rãi đi lên đài chủ tịch. Hắn ngồi xuống, nhìn Chử Lượng và Khuông Nhã Lam phất tay:



- Đồng chí Chử Lượng, chị Khuông, hai vị lên đây ngồi đi.



Chử Lượng và Khuông nhã Lam nhìn nhau, không nói gì, im lặng lên đài Chủ tịch ngồi xuống.



Bành Viễn Chinh trầm mặc một lát, rồi trầm giọng nói:



- Cuộc họp hôm nay, là cuộc họp do tôi triệu tập đột xuất. Thú thật là trước đó tôi không nghĩ sẽ mở một cuộc họp như thế này, nhưng rồi tôi phát hiện, không họp là không được.



Vi Minh Hỉ là cựu lãnh đạo của thị trấn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người đều đã biết rõ ràng, tôi tin là mọi người đều có cái nhìn chính xác và đánh giá khách quan của mình.



Mọi người có thể đặt mình trong hoàn cảnh của người ta, ai rồi cũng có một ngày phải về hưu, hôm nay nếu là một người nào đó trong chúng ta gặp khó khăn, cần phải nhờ chính quyền thị trấn điều một chiếc xe, nếu ai trong chính quyền cũng không nể mặt, người đó nên làm thế nào?



Chưa nói tới vấn đề điều xe, cũng chưa nói tới vấn đề lãnh đạo cũ, nếu chỉ là một đồng nghiệp cũ thôi, chúng ta cũng phải suy nghĩ và cư xử cho có tình chứ? Tôi hỏi một số đồng chí cá biệt, tình người của đồng chí để ở đâu? Loại ăn cháo đá bát, người đi trà lạnh, kiêu ngạo ngang ngược khinh người, tại sao lại có thể tồn tại ở chính quyền thị trấn này!



Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng nghiêm nghị mà cao vút...