Cao Quan

Chương 235 : Tùy cơ ứng biến

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Hoàng Đại Long bất mãn trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:



- Này, cậu nói em tôi không phải dạng hiền thê lương mẫu sao? Người anh em à, đừng chê bai người ta như vậy chứ, em gái tôi là cô gái rất tốt!



- Tôi không có ý đó, nhưng em gái anh và Tống Quả thật sự không hợp.



Bành Viễn Chinh cười, nhún vai.



Hoàng Đại Long thở phào một cái:



- Cũng không hẳn. Em tôi đã nói với Tống Quả, nếu sau khi bộ phim này công chiếu, mà nó không thành công, sẽ quay về và kết hôn với Tống Quả. Cho nên, bây giờ Tống Quả không kể gì đến chuyện khác, nghe nói mỗi ngày đều cầu nguyện trước bàn thờ Phật, mong sao em gái tôi thất bại!



- Hả?



Bành Viễn Chinh ngẩn người, rồi bật cười.



Anh chàng Tống Quả này không ngờ cũng có điểm đáng yêu như vậy!



- Thật ra tôi và ba tôi đều không thích em gái tôi đóng phim. Cậu cũng biết mà, giới giải trí rất phức tạp, vàng thau lẫn lộn, nhà tôi không thiếu tiền, nó là đứa con gái tốt, cần gì phải làm diễn viên điện ảnh?



- Muốn nổi tiếng…à…



Bành Viễn Chinh đang nói vội ngưng.



Hắn phát hiện Cố Khải Minh và Tần Phượng đang đi tới, vội ngừng lời, bước tới cười tiếp đón.



Bành Viễn Chinh đích thân mời, Hoàng Bách Thừa không thể không nể tình. Hoàng Bách Thừa đồng ý ở lại, Tần Phượng và Cố Khải Minh cũng thay đổi ý định mà ở lại.



Các lãnh đạo ngành và lãnh đạo các xã, thị trấn đều đã giải tán, Bí thư Quận ủy và Chủ tịch đều ở đây, họ nào dám ở lại?



Bởi vậy, tuy Lý Tuyết Yến đã cho chuẩn bị năm bàn, nhưng thực tế chưa ngồi đủ ba bàn, trong đó một bàn dành cho lái xe của lãnh đạo.
- Các vị lãnh đạo, tôi thấy rượu cũng không còn nhiều, đi, tôi mời các vị lãnh đạo đi ca hát khiêu vũ, vui vẻ, vui vẻ!



Tần Phượng nhíu mày nói:



- Hoàng tổng, không thể ca hát, chiều nay tôi có việc, phải về sớm.



Hoàng Đại Long trừng mắt:



- Bí thư Tần, không nể tình à? Vũ trường của nhà chúng tôi, tôi đã gọi điện thoại đặt trước rồi, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi!



Tuy Tần Phượng là Bí thư Quận ủy Tân An, nhưng thật sự là Hoàng Đại Long không hề sợ cô.



Cố Khải Minh do dự một chút, y hơi dao động. Lãnh đạo cũng là người, uống rượu vào, cũng muốn vui chơi thỏa thích một bữa.



Cố Khải Minh nhìn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:



- Các vị lãnh đạo, dù sao cũng đã uống rượu, có lẽ chiều nay cũng không thể làm việc được, không bằng đi thư giãn một chút. Thường ngày các lãnh đạo làm việc rất căng, cũng khó có được cơ hội thư giãn thoải mái một chút.



- Đúng rồi, đúng rồi, các vị lãnh đạo yên tâm, chúng ta tự thân vận động, lát nữa hãy cho xe của các vị về hết, tôi sẽ điều xe tới đưa đón, tuyệt đối không để ảnh hưởng xấu đến hình tượng của các vị lãnh đạo.



Hoàng Đại Long đã ngà ngà say, tính cách càng hăng hái, không để mọi người phản ứng, lấy điện thoại di động gọi điện bảo người của công ty phái hai chiếc xe tới.



Cố Khải Minh nhướng mày lên, đột nhiên vỗ bàn:



- Tốt, hôm nay thư giãn một phen, để Hoàng tổng đãi khách!



Tần Phượng nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn nể mặt Hoàng Đại Long. Cô không thích ca hát khiêu vũ lắm, nhưng không muốn làm Hoàng Đại Long phật ý, cô cũng đành xuôi theo.



Đương nhiên, chủ yếu là cô cũng đã hơi say, với tác dụng của men rượu, cô cảm thấy khá hưng phấn.