Cao Quan
Chương 266 : Củi khô gặp lửa nóng
Ngày đăng: 00:56 20/04/20
Sắp xếp nhiệm vụ trực ban cho Cổ Lượng và Hoàng Hà xong, lúc này Bành Viễn Chinh mới yên tâm về nhà.
Bình thường ở Ủy ban nhân dân thị trấn chỉ để một lãnh đạo ở lại trực ban, hôm nay là tình huống đặc thù, Bành Viễn Chinh lo lắng một lãnh đạo không thể xử lý tình huống khẩn cấp, cho nên tạm thời bố trí hai người. Bắt đầu từ đêm nay về sau, để đề phòng trường hợp không may, đều thực hiện chế độ trực ban hai người.
Công tác ở thị trấn thật sự rất vất vả, không chỉ ban ngày phải xuống nông thôn, xử lý công tác hàng ngày, phải đối phó đủ chuyện phức tạp, buổi tối còn phải trực ban. Khối lượng công việc của cán bộ thị trấn gấp nhiều lần cán bộ cơ quan, nhưng thu nhập của cán bộ thị trấn chỉ hơn thu nhập của cán bộ cơ quan vài chục tệ trợ cấp.
... Nguồn: https://truyenfull.vn
Bành Viễn Chinh lái xe trở về thành phố, hắn đậu xe dưới lầu, thấy trên cửa sổ lầu ba sáng đèn, biết Phùng Thiến Như đang chờ hắn.
Hắn chạy lên lầu, vừa định mở cửa, Phùng Thiến Như liền mở cửa ra. Xem ra cô vẫn nghe ngóng động tĩnh của Bành Viễn Chinh.
- 8 giờ rồi, anh Viễn Chinh, sao về muộn vậy?
Phùng Thiến Như nắm tay kéo Bành Viễn Chinh vào, vừa giúp hắn cởi áo khoác, vừa oán trách nói:
- Thật sự là rất vất vả, anh Viễn Chinh, ta mặc kệ hết đi được không? Về Thủ đô đi.
Thái độ của Phùng Thiến Như u oán, giống như một cô dâu đêm tân hôn, ngóng trông chồng vào, lại không kìm nổi tiếng thở than.
Bành Viễn Chinh cười cười, ôm Phùng Thiến Như, hôn lên vần trán mượt mà của cô, nói:
- Thiến Như, hôm nay là tình huống đặc biệt, lãnh đạo Quận ủy triệu tập anh đến họp, xong rồi còn phải bố trí công tác giải quyết hậu quả, cho nên về trễ hơn thường lệ. À, em ăn cái gì chưa?
- Chưa, em chờ anh mà. Vốn em định xuống bếp nấu cơm nhưng cứ lo lắng bất an, nên lại thôi.
Phùng Thiến Như thở dài:
- Vừa rồi em gọi điện thoại về nhà, nói chiều nay thị trấn xảy ra nhiều chuyện.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười khổ nói:
- Thiến Như, nói với ở nhà làm gì? Chuyện như thế này ở cơ sở không hiếm. Ở nhà nói thế nào?
- Mẹ và thím bảo em hỏi ý anh, nếu anh muốn về Thủ đô, ở nhà sẽ lập tức sắp xếp cho. Về phần ba, ba nói anh chú ý một chút, cẩn thận kẻo có người nhân chuyện này bé xé ra to.
Phùng Thiến Như nói, mặc dù cô biết chắc chắn Bành Viễn Chinh sẽ không từ bỏ Tân An về Thủ đô.
Cô gọi điện thoại về nhà nói chuyện này, thực tế là lo Bành Viễn Chinh gặp phải rắc rối. Phùng Bá Đào chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, thoáng nghe đã hiểu rõ điểm mấu chốt, dặn Phùng Thiến Như có bất cứ động tĩnh gì, lập tức gọi điện cho ông ta…
- Anh hiểu rồi, chắc không sao đâu.
Chàng trai kia, không ngờ là "tình địch" và "đối thủ" Cao Ý Tuyên, mà lúc này, Cao Ý Tuyên đang trừng trừng nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ cộng với sự đố kỵ trong lòng.
Đầu tiên, Cao Ý Tuyên bị vẻ đẹp tuyệt thế của Phùng Thiến Như hấp dẫn, trong lòng y tràn ngập cảm giác kinh ngạc tột cùng. Ngay sau đó, y chợt nhận ra người đang cầm bàn tay nhỏ nhắn của "siêu cấp mỹ nữ" này mà vuốt ve, lại là Bành Viễn Chinh.
Long đố kị không khó giải thích, mà lửa giận, bắt đầu từ một cảm xúc mơ hồ, khó hiểu.
Cao Ý Tuyên theo đuổi Lý Tuyết Yến, luôn bị cự tuyệt, khi y biết người Lý Tuyết Yến yêu là Bành Viễn Chinh, còn y không thể có cơ hội nào, trong tình huống đường làm quan cũng không thuận lợi, trong lúc buồn bã, cô gái bên cạnh đã thừa dịp mà nắm lấy trái tim y.
Cô gái này là con một của Phó bí thư, Phó cục trưởng Cục công an thành phố Vạn Đại Dung, tên là Vận Hân Khánh, năm nay 22 tuổi, sinh viên ngành ngoại ngữ đại học Giang Bắc. Cao Ý Tuyên tướng mạo không tầm thường, gia thế lại hiển hách, được Vạn Hân Khánh coi là "hoàng tử bạch mã", được Vạn gia xem như rể quý tương lai, mà Cao Ý Tuyên lai đang cần người an ủi và lấp đầy trái tim trống trải của mình, có thể nói hai người chính là củi khô gặp lửa nóng, một thoáng liền bốc cháy.
Cao Ý Tuyên thật sự không ngờ, Bành Viễn Chinh lại có người mới. Hay nói thẳng ra là, đã phản bội Lý Tuyết Yến.
Lửa giận trong lòng Cao Ý Tuyên bùng lên cùng với sự đố kị, không kìm nổi, bước tới lớn tiếng nói:
- Bành Viễn Chinh! Mày ra đây!
Không ai có thể hiểu được cảm xúc phẫn nộ khó thể ngăn chặn của Cao Ý Tuyên, y gần như muốn nổ tung. Người con gái mà y vất vả theo đuổi, bị Bành Viễn Chinh cướp đi, sau đó lại bị Bành Viễn Chinh vứt bỏ dưới chân, làm sao y chịu nổi?
Giọng Cao Ý Tuyên không nhỏ, các thực khách xung quanh đều quay nhìn sang bên này.
Phùng Thiến Như cau mày, nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lãnh đạm liếc nhìn Cao Ý Tuyên, chậm rãi đứng dậy:
- Hóa ra là Chủ nhiệm Cao, anh tìm tôi có việc à?
Cao Ý Tuyên tiến lên một bước, tức giận gằn giọng:
- Bành Viễn Chinh, mày có thể đối xử như vậy với Lý Tuyết Yến sao?
Bành Viễn Chinh cười lạnh:
- Tôi làm cái gì? Ai cần anh lo? Tôi cùng hôn thê đi ăn cơm, có liên quan gì với đồng chí Tuyết Yến?
- Tránh ra!
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thuận tay đẩy Cao Ý Tuyên, Cao Ý Tuyên lảo đảo, Bành Viễn Chinh lại ngồi xuống.
Sắc mặt Cao Ý Tuyên đỏ bừng, kích động đến nỗi khóe miệng run run. Nhưng y cũng không dám đánh Bành Viễn Chinh, bởi vì y biết Bành Viễn Chinh có võ, động thủ chỉ càng tự đưa mình vào thế khó.