Cao Quan

Chương 27 : Vận may?

Ngày đăng: 00:53 20/04/20




Bành Viễn Chinh nắm cánh tay của Mạnh Lâm kéo đi, không thèm nhìn đến ba người Trương Mỹ Kỳ.



Tống Bính Nam cũng không phải là lãnh đạo thành phố bình thường, cũng được xếp hạng trong bộ máy Ủy viên thường vụ, địa vị hiển hách.



Một tiểu tử thối như thế làm sao mà quen được Trưởng ban Tống chứ? Điều này sao có thể? Nhìn bộ dạng thân thiết của Trưởng ban Tống, dường như….Trương Mỹ Kỳ nhíu mày, chậm rãi dừng bước chân.



Trương Khải do dự một chút, nhẹ nhàng nói:



- Cô, người vừa nãy là ai vậy? Tiền hô hậu ủng không nhỏ đâu.



Trương Mỹ Kỳ im lặng, nhỏ giọng nói:



- Đừng ăn nói lung tung. Đó là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống.



Trương Khải giật mình kinh hãi, sắc mặt chợt biến đổi.



Y tuy rằng không biết Tống Bính Nam nhưng cũng biết vị Trưởng ban Tống uy nghiêm của Ban tổ chức cán bộ. Là con cháu nhà quan, có thể quen biết với lãnh đạo cấp bậc như Trưởng ban Tống thì không cần phải nói, nhưng Bành Viễn Chinh nhìn qua lại có chút liên quan với Trưởng ban Tống. Nếu quả thật như vậy thì họ Trương đúng là thua họ Bành sao?



Vấn đề mấu chốt ở chỗ: Điều này có khả năng sao? Một tên tiểu tử xuất thân bần hàn, và một Ủy viên thường vụ Thành ủy cao cao tại thượng, ở giữa là một khoảng cách rất lớn, sao lại có thể đi cùng nhau?



Nếu cảnh tượng Bành Viễn Chinh bắt tay Trưởng ban Tống không diễn ra trước mắt, chắc nói không ai tin.



- Cô…



Trương Khải còn đang muốn hỏi thì đã thấy Trương Mỹ Kỳ cùng với Mạnh Hiểu Quyên đi nhanh về phía xe.



Về đến nhà, Trương Mỹ Kỳ nói cho Mạnh Cường nghe những gì mình thấy, Mạnh Cường cũng rất ngạc nhiên. Mạnh Cường liền gọi vài cuộc điện thoại, biết được Bành Viễn Chinh được Ban tổ chức cán bộ Thành ủy lựa chọn làm cán bộ hậu bị, an bài ở Ban tuyên giáo Thành ủy.
- Chậc chậc, Viễn Chinh này từ nhỏ đã giỏi rồi. Tôi đã nói rồi, nó sớm hay muộn gì cũng có tiền đồ. Quả nhiên là tôi đã nói trúng. Viễn Chinh, cháu làm phòng nào ở Ban tuyên giáo?



- Chú Tiến, cháu làm ở phòng Tin tức ban Tuyên giáo.



- Tốt lắm, tương lai sẽ trở nên nổi bật, lăn lộn kiếm một chức quan, khiến cho mẹ cháu nửa đời sau được hạnh phúc.



Tào Dĩnh nghe xong mừng như điên, mặt mày hớn hở, gần như là muốn chạy đến giữ chặt Bành Viễn Chinh để hỏi cho ra lẽ.



Lưu Phương hiển nhiên là giật mình kinh hãi. Cơ quan Thành ủy rất là khó vào. Còn cán bộ hậu bị thì tiền đồ vô lượng. Tên tiểu tử này không ngờ được ban Tổ chức cán bộ lựa chọn và điều động làm cán bộ hậu bị, lại vào Ban Tuyên giáo Thành ủy? Bà gần như là không tin vào tai của mình.



Đương nhiên, Tào Đại Bằng cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, Bành Viễn Chinh ngay cả là cán bộ hậu bị thì cũng không đến mức khiến Lưu Phương coi trọng. Chỉ có điều, sự chán ghét Bành Viễn Chinh trong lòng dường như giảm bớt một chút, ngay cả bà cũng không ý thức được.



Hai mẹ con Lưu Phương trở về nhà. Lưu Phương nói lại chuyện này cho Tào Đại Bằng nghe, Tào Đại Bằng không cho là đúng, khoát tay nói;



- Tình cảnh gia đình nó tôi còn không biết sao. Cho dù là có may mắn vào cơ quan Thành ủy thì làm thế nào đây? Bên trong đó nước rất sâu, nó chỉ là một tên nhóc con nghèo khó, chui đầu vào đó, không chết đuối đã là chuyện tốt rồi. Có ngồi mười năm cũng chưa chắc có được chiếc ghế cấp phòng.



Tào Dĩnh vốn nghĩ tình hình của Bành Viễn Chinh có chút khởi sắc, không chỉ là cán bộ hậu bị mà còn vào cơ quan Thành ủy làm việc sẽ khiến cho thái độ cha mẹ thay đổi một chút. Nhưng thấy cha mẹ vẫn cứ như cũ, cô rốt cuộc không khống chế được sự tuyệt vọng và đau thương của mình, nước mắt như mưa, chạy vọt vào phòng ngủ, đóng cửa một cái rầm, bên trong vang lên tiếng than khóc.



Mặc cho Lưu Phương khuyên như thế nào, cô cũng không mở cửa.



Lưu Phương lo lắng Tào Dĩnh gặp chuyện không may, giả bộ nói cô có thể tiếp tục lui tới với Bành Viễn Chinh, nhưng tiếng khóc của Tào Dĩnh vẫn không dứt.



Kỳ thật Lưu Phương căn bản không biết tình huống giữa Tào Dĩnh và Bành Viễn Chinh. Đến hiện tại, hai người đều không chân chính có mối quan hệ rõ ràng. Tào Dĩnh vốn muốn chủ động, nhưng gặp sự cản trở của cha mẹ, cô làm sao mà mở miệng được?



Lưu Phương lại càng không biết, điều khiến Tào Dĩnh thương tâm không phải là cô và Bành Viễn Chinh không thể có kết quả tốt, mà chính là vận mệnh của cô sao lại gắn với cha mẹ cô như thế?