Cao Quan

Chương 281 :

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Đột nhiên hắn đập bàn:



- Chị Thi, nếu họ tồi tệ như vậy, chúng ta sẽ giải quyết theo quy định chung. Chị bảo Phòng Đảng chính thảo một công văn, đóng dấu Đảng ủy thị trấn, gửi đến tòa soạn và Phòng tin tức Ban Tuyên giáo. Tôi lập tức lên thành phố gặp và nói chuyện với lãnh đạo tòa soạn!



Thi Bình hơi do dự, muốn nói lại thôi.



- Sao, chị có chỗ khó à?



Bành Viễn Chinh bình tĩnh hỏi.



Thi Bình cười khổ:



- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi vừa nghe ông xã nói, phóng viên viết bài báo này là Giang Ninh Trinh, là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu.



Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt lạnh lùng cười nói:



- Chúng ta xử lý sự việc chứ không xử lý con người, bọn họ đưa tin không thật, nói ngoa, thậm chí có thể là nói sai có ác ý, chúng ta nhất định phải đưa ra kháng nghị.



Thi Bình thở phào, gật đầu:



- Ừ, vậy thì tốt, tôi đi lo việc này.



Thi Bình đi rồi, Bành Viễn Chinh càng nhíu chặt chân mày.



Giang Ninh Trinh? Em vợ của Chủ tịch thành phố Chu?



Ngẫm nghĩ một chút, hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Tổng biên tập Tiết của Tân An Nhật Báo. Nói chuyện rất lâu qua điện thoại, tuy thái độ đối phương ôn hòa, nhưng lập trường vẫn cứng rắn. Ông ta ám chỉ Bành Viễn Chinh đừng làm căng, cho dù là bài báo đưa tin có phần không đúng sự thật, nhưng vì mặt mũi lãnh đạo, cho qua đi.



Bành Viễn Chinh buông điện thoại, cười lạnh, trong lòng hơi căng thẳng, cảm thấy chuyện này là một dấu hiệu không tốt. Giang Ninh Trinh viết bài báo như vậy là vô tình hay là cố ý? Hoặc là, sau lưng bài báo này, có một âm mưu nào đó?



Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định tự mình đi một chuyến, gặp cô phóng viên là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu, coi như là thử thăm dò.



Bành Viễn Chinh cầm theo tờ báo kia và công văn khàng nghị của Đảng ủy thị trấn, đến Tân An Nhật Báo.
Đó là Ban Tuyên giáo hay lãnh đạo Thành ủy, hay là nơi khác, hắn không rõ. Nhưng ít nhất, đó là một tín hiệu, khiến trong lòng hắn xuất hiện sự cảnh giác.



Hắn đứng đối diện với tòa soạn, đốt một điếu thuốc, quay lại chăm chú nhìn trụ sở tòa soạn, chân mày nhíu chặt. Một lúc sau, hắn chợt thấy Giang Ninh Trinh từ văn phòng đi ra, lắc lắc cặp mông đầy đặn chui vào một chiếc xe hơi màu trắng, nổ máy xe, nhanh chóng rời trụ sở tòa soạn.



(1) Hươu biến thành ngựa: Tháng 8 năm 207 TCN, Triệu Cao muốn làm phản nhưng sợ quần thần không nghe, nên trước tiên phải thử. Cao dâng Tần Nhị Thế (tức Hồ Hợi, con thứ hai của Tần thủy Hoàng) một con hươu và bảo rằng đó là con ngựa. Nhị Thế cười nói:



Thừa tướng lầm đấy chứ! Sao lại gọi con hươu là con ngựa?



Nhị Thế hỏi các quan xung quanh. Những người xung quanh im lặng, có người nói là "ngựa" để vừa lòng Triệu Cao, cũng có người nói là "hươu".



Nhị Thế thấy vậy cả kinh, tự cho là mình loạn óc, bèn cho giết những người gọi hươu là hươu và cho gọi quan thái bốc sai bói xem. Quan thái bốc khuyên nên trai giới. Nhị Thế bèn vào vườn Thượng Lâm trai giới, ban ngày đi chơi, săn bắn. Có người vào vườn Thượng Lâm, Nhị Thế tự tay bắn chết. Triệu Cao bèn nói với Nhị Thế:



- Nhà vua vô cớ giết người vô tội, đó là điều trời cấm, quỷ thần không nhận dỗ tế lễ, trời sinh tai họa. Nên đi xa cung nhà vua để giải trừ tai họa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Nhị Thế bèn dời đến cung Vọng Di.



Triệu Cao bàn mưu với người rể là Diễm Nhạc làm quan lệnh ở Hàm Dương và em là Triệu Thành:



- Nhà vua không nghe lời can ngăn. Nay việc đã gấp, nhà vua muốn quy tội cho chúng ta. Ta muốn thay đổi vua lập công tử Anh. Tử Anh là người nhân đức, cần kiệm, trăm họ đều kính trọng lời nói của ông ta.



Triệu Cao liền sai lang trung lệnh làm nội ứng giả vờ báo có giặc lớn kéo vào kinh thành, sai Diễm Nhạc triệu tập các tướng đem quân đuổi giặc. Sau đó Cao sai Diễm Nhạc cầm hơn một nghìn người đến cửa cung Vọng Di. Nhạc trói người vệ binh giữ cửa, chém quan giữ thành rồi đem quân đi vào, vừa đi vừa bắn. Các quan lang và hoạn quan hoảng hốt bỏ chạy, ai kháng cự thì bị giết chết, chết tất cả mấy mươi người.



Diễm Nhạc bước vào, bắn vào cái màn Nhị Thế ngồi. Nhị Thế nổi giận gọi những người hầu đến. Mọi người đều hoảng sợ không dám chống cự, chỉ có một viên hoạn quan hầu ở bên cạnh không dám bỏ đi. Nhị Thế hỏi:



- Sao nhà ngươi không báo với ta từ trước để đến nỗi gặp tình cảnh này?



Viên hoạn quan nói:



- Thần sở dĩ được sống là nhờ không dám nói. Nếu nói trước thì thần đã bị giết rồi, làm sao còn sống đến ngày nay được? (sic!)



Diễm Nhạc tiến đến trước mặt Nhị Thế và ép ông tự sát. Dù Nhị Thế xin làm quan nhỏ, rồi làm dân thường nhưng Diêm Nhạc vẫn không tha, nói rằng làm theo lệnh của Triệu Cao. Nhị Thế biết không thoát được đành phải tự sát. Tần Nhị Thế ở ngôi được 3 năm, lúc đó 24 tuổi. (Wiki)