Cao Quan

Chương 285 :

Ngày đăng: 00:56 20/04/20




Bàn của Từ Xuân Đình còn ba chỗ trống, đó là dành cho Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh và Từ Tiểu.



Bành Viễn Chinh thong dong cười, ngồi xuống, thấy Đông Phương Nham nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi:



- Bí thư Đông Phương!



Đông Phương Nham gật gật đầu.



Từ Xuân Đình liếc nhìn hai người một cái, nâng chén nói:



- Hôm nay, đại thọ tám mươi của mẹ tôi, chúng tôi mở tiệc chúc thọ bà. Cơ bản không có người ngoài, Đông Phương làm việc ở tỉnh, cùng tới tham gia tiệc vui, còn có hai cháu Bành Viễn Chinh và Thiến Như, đều là người một nhà.



Ly rượu thứ nhất, con xin chúc mẹ luôn khỏe mạnh, phúc thọ an khang!



Từ Xuân Đình uống một hơi cạn sạch.



Mấy người con của Từ gia cũng đều nâng ly uống cạn, Phùng Thiến Như nhấp một ngụm nhỏ vang đỏ, Bành Viễn Chinh do dự một chút, cũng uống rượu trắng. Bằng khóe mắt, hắn phát hiện, Đông Phương Nham – người ở thành phố có tiếng là không uống rượu trắng, tửu lượng thấp, cũng hào sảng mặt không đổi sắc uống cạn một hơi.



Thật ra tửu lượng Đông Phương Nham không thấp, cũng không phải không uống rượu trắng. Ngẫm lại, ông ta ở Văn phòng Tỉnh ủy lâu năm như vậy, các cuộc rượu nhiều vô kể, làm sao có thể không uống? Chỉ có điều lúc này thân phận bất đồng, ở thành phố Tân An, ông ta là số một, ông nói như thế nào thì nghe như thế ấy, cán bộ cấp dưới còn ai dám thắc mắc?



Nhưng hôm nay, trong trường hợp này, ông ta có một chút "thụ sủng nhược kinh" (được sủng ái mà lo sợ), ly rượu chúc thọ Từ lão phu nhân, làm sao dám không uống?



Không khí tiệc rượu rất ấm áp, bởi vì là tiệc trong gia đình, cũng không có quy củ phức tạp trong quan trường. Ngay cả Từ Xuân Đình cũng thoải mái, cùng em trai và anh rể uống liên tiếp mấy ly. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Từ đầu đến cuối, Từ Xuân Đình không giới thiệu thân phận và lai lịch của Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, nhưng qua thái độ thân thiết của Từ lão phu nhân đối với Bành Viễn Chinh mà phán đoán, sự chấn động trong lòng Đông Phương Nham càng lúc càng tăng.



Bành Viễn Chinh là vai dưới, đứng dậy kính rượu, bắt đầu là Từ lão phu nhân, cuối cùng là Đông Phương Nham.



- Bí thư Đông Phương, lần đầu có hân hạnh được uống rượu với lãnh đạo, trước hết tôi xin kính một ly.



Bành Viễn Chinh nâng ly rượu uống cạn. Đông Phương Nham mỉm cười, đứng dậy:



- Đồng chí Viễn Chinh quá khách khí, tôi xin cạn ly.



Nếu là ở thành phố, Bành Viễn Chinh có thành khẩn kính rượu cỡ nào, cùng lắm Đông Phương Nham chỉ nhấp môi chiếu lệ thôi, càng không đứng dậy.



Từ Xuân Đình mỉm cười, nói chen vào:



- Đông Phương này, Viễn Chinh nhậm chức ở thành phố cậu, cậu quan tâm chiếu cố hắn một chút!




Từ Xuân Đình cười, liếc nhìn Từ Tiểu, ám chỉ cô phái xe đưa hai người về.



Đông Phương Nham cười nói:



- Đồng chí Viễn Chinh, chúng ta đi cùng đi, lên xe của tôi.



- Cảm ơn Bí thư Đông Phương.



Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi cười gật đầu đồng ý.



Đông Phương Nham bước tới bên chiếc xe của mình, nhìn Trần Sơn Ninh phất tay. Trần Sơn Ninh chạy tới kính cẩn nói:



- Lãnh đạo, chúng ta trở về?



Đông Phương Nham thản nhiên nói:



- Tiểu Trần, cậu về nahf một đêm, hôm nay không cần phải theo tôi về Tân An. Chuyện hôm nay, không cần nói với ai cả.



Trước đây Trần Sơn Ninh công tác ở Văn phòng Tỉnh ủy, nhà ở tỉnh. Đột nhiên nghư Đông Phương Nham bảo y về nhà một đêm, y cảm thấy hơi lạ, sao tự nhiên lại không cho mình theo? Nhưng y lại nghe Đông Phương Nham cười tiếp đón Bành Viễn Chinh:



- Đồng chí Viễn Chinh, cô Thiến Như, lên xe đi!



Trần Sơn Ninh chợt hiểu, xấu hổ đỏ mặt: hóa ra không phải Đông Phương Nham quan tâm mình, mà là xe chỉ có thể chứa được bốn người, một thư ký như y, thành kẻ dư thừa.



Phùng Thiến Như chủ động ngồi ở vị trí lái phụ. Trần Sơn Ninh mở cửa xe, kính cẩn nói:



- Lãnh đạo, Chủ tịch thị trấn Bành, mời lên xe!



Từ "Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành, Trần Sơn Ninh đã đổi thành "Chủ tịch thị trấn Bành", điều này phản ánh chân thật tâm trạng của y, nhưng có lẽ bản thân y cũng không nhận ra.



Đông Phương Nham lên xe, Bành Viễn Chinh liếc nhìn Trần Sơn Ninh, mỉm cười nói:



- Cảm ơn.



Rồi lên xe.



Lái xe lập tức nổ máy, nhanh chóng rời khỏi Ngọa Long Sơn trang trong màn đêm. Trần Sơn Ninh đứng đó cắn chặt răng, đột nhiên sực nhớ, nơi đây cách xa nội thành, muốn đón xe cũng không có, rốt cuộc mình phải lội bộ hơn mười cây số đường núi. Sắc mặt y đầy đau khổ, thầm mắng mấy tiếng, rồi thiểu não đi về phía chân núi.