Cao Quan
Chương 289 :
Ngày đăng: 00:57 20/04/20
Ngoài ra, ông ta nghĩ làm sao Bành Viễn Chinh, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé lại dám tìm tới cửa?
Ông ta căm tức gạt cái tàn thuốc lá trên bàn xuống đất, cười lạnh một tiếng:
- Già mồm cãi láo, bịa đặt. Yêu cầu này của các người thật vô lý, không đáng để chúng tôi để ý tới. Chủ tịch quận Cố, quận của các người rốt cuộc mặc kệ sao? Nếu làm loạn lên, tôi xem các người làm sao báo cáo lên thành phố?
Tiết Hoài Diệc thở phì phì ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trong sân cơ quan là hơn trăm cán bộ quần chúng thị trấn Vân Thủy (trên thực tế đều là công nhân xí nghiệp của thị trấn) im lặng ngồi trên chiếu, có vẻ rất trật tự. Chử Lượng đứng ở một chỗ, lo lắng nhìn về phía trên lầu. Y tuy rằng dẫn người đến đây nhưng trong lòng đã có chút sợ hãi, lo lắng không có cách nào xong việc.
Lúc nãy nhìn thấy Cố Khải Minh, trong lòng y lại càng thêm bất an. Nhưng đến nước này rồi, y cũng không còn đường lui nữa. Y chỉ có thể kiên định đi theo Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh thắng thì tất cả mọi người đều vui mừng. Bành Viễn Chinh thua thì coi như y xui xẻo.
Cố Khải Minh bị Tiết Hoài Diệc ngay trước mặt khiển trách, sắc mặt trở nên rất khó xem.
Y căm tức nhìn Bành Viễn Chinh, tức giận đến khóe miệng run rung. Y đường đường là Chủ tịch UBND quận, nhưng ngay cả một Chủ tịch thị trấn ở dưới cũng không chỉ huy được. Ngay trước mặt người của cục Công an thành phố, phân cục công an khu, lãnh đạo Nhật báo Tân An, y làm sao mà ngẩng đầu lên nổi?
Bành Viễn Chinh ngang nhiên đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh.
Khi đến nước này rồi, không cần nói đến Cố Khải Minh, cho dù là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đến thì hắn cũng kiên quyết không lui bước.
Nếu không đòi lại công đạo, ngày sau công tác sẽ rất khó triển khai. Trên thực tế, lúc này đây, nếu thất bại trở về, uy tín của hắn trong lòng cán bộ quần chúng sẽ không còn. Mà những ảnh hưởng tiêu cực do hai bài báo của Giang Ninh Trinh cũng sẽ từng bước biểu hiện ra. Tương lai trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của hắn.
Không cần nói gì khác, Cố Khải Minh ở một bên như hổ rình mồi, hắn làm sao mà buông tha cho cơ hội này. Khẳng định sẽ mượn đề tài này để nói chuyện của mình.
Tần Phượng đột nhiên chấn động:
- Bí thư Đông Phương, đây là có chuyện gì?
- Nghe nói là vì hai bài báo đưa tin không đúng sự thật.
Đông Phương Nham đứng dậy mặc áo khoác:
- Đi, cô theo tôi đến hiện trường một chuyến.
Tần Phượng trong lòng chấn động. Sự việc liên quan đến một thị trấn của khu, cô là Bí thư quận ủy, muốn không khẩn trương là không có khả năng.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cùng với Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thiện Sơn, Bí thư quận ủy Tân An Tần Phượng nhanh như chớp đến ngay Nhật báo Tân An.
Kỳ thật loại chuyện này có làm lớn, nhưng không đến mức khiến Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham phải ra mặt.
Đông Phương Nham sở dĩ tạm thời quyết định đi một chuyến, nguyên nhân là do Trần Ngôn Hề trong lúc vô ý đã nói một câu. Tiêu điểm trong cuộc phát sinh xung đột Giang Ninh Trinh nghe nói là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.
Chu Quang Lực tuy rằng đã được thông báo nhưng ông ta lại khinh thường không đến. Bản thảo này của Giang Ninh Trình tuy rằng ông ta không đồng ý cho lắm. Nhưng mặc kệ có đồng ý hay không, Giang Ninh Trinh là em vợ, ông ta chỉ có thể bị động giúp cô ta chùi đít. Ông ta mặc dù trong điện thoại mắng Giang Ninh Trinh, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Cố Khải Minh, rồi an bài Trưởng ban thư ký UBND thành phố Lâm Hạ đến khẩn trương xử lý.
Quảng trường phía trước Nhật báo Tân An đã đầy người đứng xem náo nhiệt. Mà trên đường, dòng người đến tiếp cận náo nhiệt vẫn không ngừng đi đến.
Mà trong sân Nhật báo Tân An cũng đã kín hết chỗ, thậm chí cũng có người dân đến xem náo nhiệt. Hai biểu ngữ giắt ngay cổng tòa soạn báo trông rất bắt mắt.