Cao Quan
Chương 3 : Thân thế kinh thiên
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
- Mẹ, chúng ta đi!
Bành Viễn Chinh căn bản là không để ý đến Mạnh Cường đang rít gào, thản nhiên lôi Mạnh Lâm ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Mạnh gia, Mạnh Lâm tâm trạng trầm xuống, trên đường cứ thở ngắn than dài.
Hai mẹ con đi bộ. Mạnh Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh, con không nên như vậy. Bọn họ chung quy cũng là trưởng bối của con. Mẹ đến cầu xin cậu hai của con. Dù sao cậu của con cũng là Phó chủ tịch thành phố, gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết vấn đề công tác cho con. Nhưng con đến làm loạn như vậy, toàn bộ đã bị phá hỏng.
- Mẹ, con không cầu xin bọn họ. Hãy xem bọn họ đối đãi với mẹ như thế nào? Loại thân thích như vậy, không cần cũng được.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày, Mạnh gia sẽ hối hận vì đã làm nhục mẹ và ba.
Bành Viễn Chinh dứt lời, đôi mắt lóe lên một chút hàn quang rồi biến mất.
Ân oán của bề trên, hắn không muốn so đo, cũng không muốn nhắc lại. Nhưng Mạnh gia thật sự là quá đáng. Ngay cả là khinh thường Bành gia, và gọi Bành gia là thứ đồ quê mùa thì cũng không thể giáo dục con cái Mạnh gia thành cái loại khốn kiếp như thế.
Nhân tính cơ bản và gia giáo đều không có sao?
Mạnh Hiểu Quyên và Mạnh Tiểu Cương thì biết cái gì? Còn không phải bọn chúng do cha mẹ ảnh hưởng sao?
- Ai, đứa nhỏ này, sao tính tình của con lại trở nên táo bạo như vậy?
Mạnh Lâm thở dài:
- Con là con trai duy nhất của mẹ, tuyệt đối mẹ không để cho con đến nông thôn chịu khổ, Ngày mai mẹ đi hỏi người khác xem, xem có thể khiến Phòng Nhân sự chuyển đổi lại cho con không?
Từ đầu dây bên kia có thể nghe thấy tiếng cười dâm đãng của Vương Bưu, bạn học cũ của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cũng cười:
- Vương Bưu, phiền cậu giúp tôi làm hai chuyện nhé. Thứ nhất, cậu đến thư viện tìm giùm tôi cuốn "Hoa Hạ Xuân Thu" kỳ thứ tám xuất bản năm 1990. Thứ hai, cậu đến khoa lịch sử trường cũ hỏi thăm một chút, có người nào tên là Phùng Thiến Như hay không?
- Được rồi, được rồi, bạn học cũ, rốt cuộc chừng nào cậu đến đây?
- Chậm nhất là ngày mốt tôi sẽ đến. Tôi tranh thủ ngày mai lên xe lửa.
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, nhìn thấy Mạnh Lâm đứng ở đằng sau thì cười nói:
- Mẹ, đây là bạn học cùng một phòng với con khi học đại học. Mẹ cứ yên tâm đi, ba của cậu ấy là quan lớn ở thủ đô. Gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết công việc của con. Nói không chính xác còn có thể điều con đến thủ đô làm việc.
- Tình cảm thật tốt!
Mạnh Lâm mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Con trai, Phùng Thiến Như là ai vậy?
- Phùng Thiến Như, à…
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Đây là một người rất quan trọng. Mẹ, tóm lại mẹ đừng lo. Dù sao con trai của mẹ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, tuyệt không làm điều gì phạm pháp.