Cao Quan

Chương 333 : Hôn kỳ

Ngày đăng: 00:57 20/04/20




Mà trên thực tế, Bành Viễn Chinh kỳ thật trong lòng cũng có chút dự cảm. Ngay cả khi mình có lựa chọn ở lại thủ đô thì ông nội cũng đem hắn đuổi đi. Phùng gia đời thứ ba chỉ có ít ỏi mấy người. Phùng Lâm Lâm là con gái thì không nói. Phùng Viễn Hoa thì lại mạnh mẽ nông cạn, tính cách đường hoàng, không thích hợp đi theo chính trị. Chỉ có Bành Viễn Chinh lả trưởng tôn. Bất kể theo phương diện nào, điều kiện nào cũng đều phù hợp với điều kiện người nối nghiệp Phùng gia.



Nói cách khác, mặc kệ Bành Viễn Chinh có nguyện ý hay không thì cũng vẫn phải làm. Hắn đã bị Phùng lão đẩy lên sân khấu chính trị, trải qua mưa gió và tôi luyện. Từ một gốc cây non trở thành một cây đại thụ, tương lai sẽ gánh vác Phùng gia.



Ông cụ không có quá nhiều lựa chọn. Phùng gia đời thứ ba quá đơn bạc, cũng chỉ có Bành Viễn Chinh và Phùng Viễn Hoa. Phùng Viễn Hoa và Bành Viễn Chinh so sánh với nhau, tự nhiên là người sau đáng giá bồi dưỡng hơn.



Bành Viễn Chinh cũng chẳng còn đường lựa chọn. Dù sao ông cụ đặt quyết tâm, chẳng sợ Bành Viễn Chinh là một khối thiếc gàn bướng, ông nhất định phải tôi luyện, qua muôn ngàn thử thách, biến nó thành thép.



Phùng lão tham gia hoạt động bên ngoài, kế tiếp chuyện hôn nhân của Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh như thế nào thì liền giao cho Phùng lão thái thái.



Giữa lúc ăn cơm, Phùng lão thái thái phi thường nghiêm túc, ngồi ngay ngắn tại chỗ, hỏi ý kiến Bành Viễn Chinh. Nói là trưng cầu ý kiến Bành Viễn Chinh, nhưng kỳ thật là hướng hắn truyền đạt ý nguyện chủ quan của bản thân bà cụ. Lão thái thái hy vọng hai người mau chóng lập gia đình để bà có chắt mà ôm.



Lão thái thái đưa ra ba thời điểm, để Bành Viễn Chinh lựa chọn. Thứ nhất, là tháng ba. Nói cách khác, qua tết âm lịch, chỉ cần Bành Viễn Chinh không phản đối, trong nhà sẽ bắt đầu xử lý hôn sự cho hai người. Hôn lễ đương nhiên là phải cử hành ở thủ đô. Lấy thân phận Phùng lão, hôn lễ của tôn tử không có khả năng tổ chức quá lớn, sẽ chỉ công khai trong phạm vi nhất định.



Thứ hai là trước hoặc sau lễ quốc tế lao động. Và cuối cùng là lễ quốc khánh.



Bành Viễn Chinh chỉ có thể cười khổ.



Tháng ba quả thật là có chút vội vàng. Hiện tại đang làm hạ tuần tháng một. Qua tết âm lịch chính là tháng hai. Thời gian cũng không còn kịp. Mà tháng năm, Bành Viễn Chinh cũng thấy nó quá nhanh. Hắn phỏng chừng qua tết âm lịch hơn nửa năm thì công tác của hắn trở nên bận rộn nhất. Lúc này lại chuẩn bị hôn lễ thì tinh lực chỉ có thể nói là lấy trứng chọi đá.



Về phần lễ quốc khánh. Bành Viễn Chinh do dự một chút, quyết định lựa chọn lễ quốc khánh.



Kỳ thật theo chủ định của hắn mà nói, hắn và Phùng Thiến Như cảm tình không có vấn đề gì. Kết hôn sớm một ngày chậm một ngày cũng không sao. Hắn vốn tính sang năm mới kết hôn. Nhưng hiện tại bề trên trong nhà không chờ được, muốn thúc giục hắn kết hôn thì hẳn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân mệnh.


Dọc theo bên hồ đi một vòng, Phùng lão không có bàn chuyện làm ăn mà chỉ tùy tiện hỏi thăm cuộc sống của hắn từ nhỏ đến lớn. Trên căn bản là nghĩ cái gì thì hỏi cái nấy. Bành Viễn Chinh cũng tất nhiên là tất cung tất kính thành thật trả lời.



Kỳ thật Phùng lão đã cẩn thận điều tra mẹ con Bành Viễn Chinh. Mà Bành Viễn Chinh từ tiểu học cho đến đại học đều học giỏi rất nhiều mặt. Cuối cùng đỗ đầu trong kỳ thi vào đại học Kinh Hoa. Những tình huống như vậy khiến cho Phùng lão cảm giác rất hài lòng.



Mồ côi cha, điều kiện kinh tế gia đình lại nghèo khó. Bành Viễn Chinh có thể trong bối cảnh như vậy mà nỗ lực tiến lên. Đối với Phùng lão mà nói, sự giáo dục của Mạnh Lâm rất đáng quý.



Phùng lão thở dài một tiếng, chậm rãi dừng bước, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, cảm khái nói:



- Đứa nhỏ, về sau chớ quên mẹ cháu. Không có mẹ cháu nhiều năm trả giá thì sẽ không có cháu ngày hôm nay. Mẹ cháu chính là công thần của Phùng gia chúng ta.



Bành Viễn Chinh đôi mắt đỏ lên. Ngày xưa mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, từng hình ảnh như một đoạn phim quay trở về, khiến hắn im lặng gật đầu.



Mẹ như biển cả, hắn cả đời này đều báo đáp không đủ. Không cần ngôn ngữ, chỉ cần hành động.



- Đi thôi, về sau cháu và Thiến Như nên hiếu kính mẹ cháu. Ba của cháu và bác cả chỉ có một mình cháu là con trai. Tương lai còn phải dựa vào cháu để dưỡng già. Mà Phùng gia chúng ta cũng cần phải dựa vào cháu để chổng đỡ môn hộ.



Phùng lão chậm rãi đi trước, không kìm nổi thở dài.



Con nối dõi Phùng gia rất đơn bạc. Đây chính là tâm bệnh của Phùng lão.



Ông thân ở địa vị cao, nắm giữ quyền bính của một đại quốc, nhưng con cháu thừa kế cũng là bất lực. Ông có ba người con trai. Chiến tranh thất lạc một. Kết quả đứa con này mất sớm. Còn lại hai người con, mà Phùng Bá Đào lại không có khả năng sinh con. Còn Phùng Bá Lâm thì lại sinh một trai một gái.