Cao Quan
Chương 335 : “Hot girl” liều mạng
Ngày đăng: 00:57 20/04/20
Trước cửa một biệt thự ở Thủ đô. Xe còn chưa dừng hẳn, Từ Tử Hàm đã bực bội đẩy cửa ra, nhảy xuống xe.
Từ Tử Hoa hoảng sợ, vội dừng xe ở ven đường, xuống xe giận dữ nói:
- Tử Hàm, em điên rồi! Vừa rồi rất nguy hiểm!
- Anh, anh thật sự là kẻ bất lực! Em không hiểu, nếu anh thích Phùng Thiến Như như vậy, sao không nói rõ với cô ấy? Sao không giáp mặt chất vấn cô ấy, hỏi rõ tại sao cô ấy bỏ anh đi yêu người khác?
Từ Tử Hàm chống nạnh, áo khoác mở rộng, lộ ra chiếc áo lông cừu màu trắng bên trong, mặc cho gió Bắc thổi qua, cũng quên cả rét.
- Em nói bậy bạ gì vậy? Cái gì mà bỏ anh đi yêu người khác, đừng nói khó nghe như vậy! Thiến Như chưa từng nói yêu anh, nói cái gì mà thay lòng đổi dạ? Là tại anh lúc trước ham mê xuất ngoại, mất đi cơ hội quý giá…
Từ Tử Hoa có phần xấu hổ phất tay:
- Chuyện của anh, em đừng can thiệp vào!
- Dù sao Bành Viễn Chinh này cũng không phải là tốt đẹp gì, tại hắn đoạt mất chị thiến Như, nếu không, nhất định chị ấy sẽ chờ anh về nước…
Từ Tử Hàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giậm chân nói:
- Anh, đừng nên bỏ cuộc, họ còn chưa kết hôn, anh còn có cơ hội mà!
- Chỉ cần Thiến Như hạnh phúc là tốt rồi. Nếu hiện giờ cô ấy đang vui vẻ, tại sao anh lại phải đi phá hư cuộc sống yên tĩnh của cô ấy?
Từ Tử Hoa có chút đau thương thở dài, vào lại trong xe, phất tay với em gái, rồi lái xe vào biệt thự.
***
Nghĩa trang công cộng Cách mạng Tây Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Để lại giấy chứng minh và một trăm tệ thế chấp, Phùng Thiến Như đi trước, Bành Viễn Chinh xách theo đồ cúng tế và tiền giấy theo sau, vào một khu mộ vắng vẻ không một bóng người.
- Thiến Như, em về trước đi, anh nói chuyện với cô ấy một lát. Không có chuyện gì đâu, một cô bé, không làm gì được anh đâu!
Bành Viễn Chinh bước nhanh lên xe việt dã. Thấy Bành Viễn Chinh đã lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khu biệt thự, Phùng Thiến Như cau mày, lái xe trở về nhà.
Từ Tử Hàm lái xe rất nhanh, không chạy về phía nội thành mà hướng về đường quốc lộ ở ngoại ô Thủ đô chạy tới. Bành Viễn Chinh ngồi ở vị trí lái phụ, quay lại nhìn Từ Tử Hàm đang tỏ vẻ khó chịu, thản nhiên nói:
- Cô Từ tìm tôi có chuyện gì, cứ nói.
Đột nhiên, Từ Tử Hàm phanh xe lại, đỗ xe ở ven đường, cả giận nói:
- Bành Viễn Chinh, anh chỉ là người thứ ba, anh vung dao cướp người yêu của anh tôi, phá hoại tình cảm giữa anh tôi và chị Thiến Như, anh biết chưa?
Bành Viễn Chinh cười nhẹ:
- Tôi không thích nghe những lời này của cô Từ. Cái gì mà chỉ là người thứ ba? Cái gì gọi là vung dao cướp người yêu? Anh cô và Thiến Như từng có tình cảm sao? Mà cho dù là có, nhưng hiện giờ, người Thiến Như yêu là tôi, mà tôi cũng yêu Thiến Như sâu sắc, qua Tết âm lịch là chúng tôi chuẩn bị kết hôn. Cô rõ ràng là cố tình gây sự.
- Anh đừng cưỡng từ đoạt lý! Anh biết chị Thiến Như được mấy ngày? Anh tôi và chị Thiến Như từ nhỏ như thanh mai trúc mã, tình cảm vun đắp bao nhiêu năm trời? Nếu không phải anh hoa ngôn xảo ngữ, sau lưng phá đám, sao chị Thiến Như có thể thích anh?
Từ Tử Hàm quắc mắt, trừng trừng nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không nhịn được cười:
- Cô bé, đó không phải là tình yêu, cùng lắm là có ý. Thiến Như là ai, cô còn hiểu rõ hơn cả tôi, nếu Thiến Như thích anh cô, làm sao tôi còn có cơ hội? Cô Từ, hai nhà chúng ta quan hệ không tệ, tôi không muốn vì chuyện này mà phá hư tình nghĩa giữa hai nhà…Được rồi, tôi còn có việc, cô lái xe đưa tôi về!
Từ Tử Hàm lạnh lùng cười:
- Anh đừng tưởng bở! Tôi đây không phải là tài xế của anh!
Nói xong, đột nhiên cô ta buông ly hợp, nhấn ga, chiếc việt dã liền gầm lên phóng tới.