Cao Quan
Chương 362 : Cân bằng tinh tế
Ngày đăng: 00:58 20/04/20
Thẩm Ngọc Lan rất ít khi nhìn thấy Chu Đại Dũng ở văn phòng Tần Phượng.
Chu Đại Dũng là Ủy viên thường vụ, người khác không biết nhưng Thẩm Ngọc Lan trong lòng lại biết rõ ràng, đây là một quân cờ do cấp trên đề bạt, để phối hợp công tác với Tần Phượng ở quận.
Dùng chữ "quân cờ" để hình dung Chu Đại Dũng thì nhất định sẽ khiến cho Chu Đại Dũng mất hứng. Nhưng trên thực tế, từ "quân cờ" này lại chuẩn xác nhất.
Bất kể là cao tầng Đông Phương Nham, hay là những người khác thì Chu Đại Dũng chỉ là một quân cờ. Mà nói thật, nếu không phải quân cờ này có giá trị thì cũng không đến phiên Chu Đại Dũng được tiến vào Ủy viên thường vụ.
Thẩm Ngọc Lan nhìn Chu Đại Dũng cười, chủ động chào hỏi:
- Phó chủ tịch quận Chu.
Chu Đại Dũng nhiều năm chịu đựng ở cơ quan Thành ủy, gần đến bốn mươi tuổi mới được đề bạt. Ở quận ủy và UBND quận được xem là một lãnh đạo khá khiêm tốn. Không cần nói đến loại cán bộ trung tầng như Thẩm Ngọc Lan, cho dù là cán bộ bình thường, cũng không tỏ ra cái giá gì. Chu Đại Dũng mỉm cười, dừng bước gật đầu:
- Phó chánh văn phòng Thẩm, Bí thư Tần có ở đây không?
Kỳ thật thì Chu Đại Dũng hỏi chính là một câu vô nghĩa. Tần Phượng mới điện thoại tìm y, sao có thể không ở đây chứ.
Thẩm Ngọc Lan cười:
- Phó chủ tịch quận Chu, Bí thư Tần có ở đây.
Nói xong, Thẩm Ngọc Lan chủ động thay Chu Đại Dũng gõ cửa, ra hiệu y có thể vào.
Chu Đại Dũng gật đầu, rồi bước thẳng vào.
- Được, vậy tôi đi nhanh về báo cáo với Bí thư Tần. Bí thư Tần đang chờ tin tức của tôi.
- Đi vội vậy à? Không ở lại dùng cơm sao?
Bành Viễn Chinh mỉm cười giữ Chu Đại Dũng lại. Hai người quan hệ rất thân thiết, tất nhiên là không cần giả dối làm gì. Chu Đại Dũng trong lòng có việc, liền lắc đầu nói:
- Tôi trở về còn có việc. Hôm nào cậu đến quận, chúng ta đi uống rượu.
- Đúng rồi, lão Chu, tôi muốn hỏi chuyện này. Thị trấn chúng tôi có một số đất đai. Ví dụ như một số mảnh đất của các xí nghiệp dệt đã ngừng sản xuất. Nếu thay đổi thủ tục đất đai, từ nhà xưởng chuyển sang buôn bán, thì có được không?
Bành Viễn Chinh kéo cánh tay Chu Đại Dũng, hạ giọng hỏi.
Chu Đại Dũng được phân công quản lý mảng xây dựng đô thị, đối với mấy việc này tất nhiên nghe nhiều nên thuộc. Nhưng y lập tức ý thức được cái gì, liền vỗ vai Bành Viễn Chinh, đầy thâm ý nói:
- Viễn Chinh à, đây cũng không phải là khó khăn gì. Bởi vì hiện tại từ trên xuống dưới đều đẩy mạnh tiến trình đô thị hóa. Loại chuyện này nhiều lắm. Lấy tình huống thị trấn của các người, nội thành hai cấp phê duyệt là được rồi. Bộ muốn làm khai thác buôn bán sao?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Sau khi tiễn Chu Đại Dũng thì Phùng Thiến Như ở thủ đô gọi điện tới. Cô đã thay hắn ghi danh lớp thạc sĩ kinh tế tại chức của trường đại học Kinh Hoa, bảo hắn tranh thủ thời gian đến tham dự. Phùng Thiến Như cũng nói rằng, bằng cấp là một phần nhưng quan trọng hơn là tăng cường kiến thức về kinh tế của mình.
Nghiên cứu sinh tại chức, trong quan trường vốn rất quen thuộc. Chỉ có điều đại đa số người đều lựa chọn trường Đảng. Loại kiến thức cao cấp và học phí cao như trường đại học Kinh Hoa thì rất ít người tham dự.